Mẹ Hoắc kinh ngạc nói: “Ai ya, Thanh Đồng, sao lại có thể để cho cháu gánh nước được chứ? Cảm ơn nha, cháu để ở trong sân là được rồi, Thanh Phong ở trong nhà, để cho nó gánh.”
Gương mặt nhỏ tuấn tú của Hoắc Thanh Hồ đều đỏ hết lên.
Tạ Vân cực nhanh nhìn Lâm Doanh Doanh một cái, lớn tiếng nói: “Chị dâu, anh em trẹo chân rồi, là anh Thanh Đồng gánh về giúp.”
Lâm Doanh Doanh lộ ra ánh mắt quan tâm: “Có nghiêm trọng không? Em nói em xem, không gánh nổi một thùng thì em gánh nửa thùng thôi, sao lại đi phô trương làm gì?” Thằng nhóc này muốn giả vờ ngầu lòi, rất nhiều lúc có chuyện không làm được cũng bởi vì cái tính muốn ngầu lòi này mà phô trương, không biết linh động thay đổi, bản thân mà không bị mài dũa là không lĩnh ngộ được. Dĩ nhiên, chỉ dùng mấy chuyện nhỏ như việc nhà để mài dũa đôi chút, cũng không ảnh hưởng quá lớn, còn tốt hơn là chịu thiệt thòi.
Hoắc Thanh Hồ còn cứng cổ nói mình có thể, chỉ là không cẩn thận bị trẹo chân thôi.
Lâm Doanh Doanh: “Cho dù có là anh cả em, khi lớn bằng em cũng chỉ gánh nửa thùng thôi.” Cô đi đến gần cách Thanh Đồng hai bước bày tỏ cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”
Nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy, một làn hương thơm ngọt ngào bất ngờ không kịp đề phòng chui vào trong mũi làm Hoắc Thanh Đồng hoảng hốt, khuôn mặt con nít lập tức đỏ lên: “Không sao, không sao!” Cậu ta vội vàng gánh nước đi nhanh.
Lâm Doanh Doanh bảo Tạ Vân về nhà lấy rượu thuốc trên bàn của cô ra xoa bóp cho Hoắc Thanh Hồ, sau đó cô và mẹ Hoắc đi ra bờ sông.
Bên bờ sông được đặt khá nhiều đá, đặc biệt thuận tiện cho mọi người tới giặt quần áo rửa rau, thời gian này có không ít phụ nữ đều tới đây giặt quần áo. Mấy người phụ nữ nhìn thấy mẹ Hoắc và Lâm Doanh Doanh tới, vốn đang cao giọng thoải mái nói chuyện trong nhà liền hạ âm thanh xuống, cũng không để ý đến Lâm Doanh Doanh.
Có một người phụ nữ bảo mẹ Hoắc đi đến bên cạnh cô ấy, nơi đó có chỗ trống.
“Chậc chậc, cô nhìn người ta kìa, đúng là đổi vận, tìm được một cô con dâu tốt như vậy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tôi nghe nói ngủ đến tận trưa, phục vụ như công chúa.”
Mấy người phụ nữ có chồng tụ tập nhỏ giọng thì thầm, Lâm Doanh Doanh cũng không để ý tới, cô cởi dép xăng đan của mình ra, chân trần đứng trên phiến đá nghịch nước, vừa nhìn đã thấy là đến chơi chứ không phải giặt quần áo.
Cô duyên dáng yêu kiều, cẳng chân thon dài trắng như tuyết, bàn chân trắng nõn tới chói mắt giống như một tác phẩm nghệ thuật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-185.html.]
Mấy người phụ nữ có chồng kia đang đàm tiếu cô nhìn thấy mà cũng phải trợn to mắt, mẹ ơi, đúng thật là một tiểu yêu tinh! Bọn họ nhìn vào cẳng chân thô chắc của mình theo bản năng, chân to vừa đen lại vừa thô ráp, không cùng một phẩm cấp với người ta.
Không nói ra được một lời đàm tiếu nào nữa, thậm chí rất hâm mộ mẹ Hoắc, nếu như con trai mình có thể lấy được một cô vợ có thân phận, có tiền, còn có sắc đẹp, có tư thái như vậy, bản thân cũng tình nguyện phục vụ.
Dĩ nhiên đố kỵ thì vẫn là đố kỵ, còn mỉa mai thì vẫn phải mỉa mai.
Chạng vạng mặt trời ở hướng tây, nửa bầu trời lộng lẫy như sơn màu bị đổ, chiếu xuống nước đỏ rực như lửa đốt.
Lâm Doanh Doanh nhìn đến mê mẩn, giơ tay lên tạo thành một khung ngắm, trong miệng lẩm nhẩm ca hát, nghĩ là khi về sẽ xin cậu út cho cô cái máy chụp hình để làm quà cưới, cô muốn ghi lại cuộc sống tươi đẹp của mình.
Mẹ Hoắc ngẩng đầu nhìn, cười nói: “Ngày mai trời đẹp, sẽ không mưa đâu.”
Lâm Doanh Doanh xoay tròn một vòng: “Sao mẹ lại biết?”
Mẹ Hoắc: “Hừng đông ráng ngũ sắc không ra khỏi cửa, chạng vạng tối ráng ngũ sắc đi xa ngàn dặm.”
Lâm Doanh Doanh cười khanh khách: “Mẹ lại nói thêm chút đi.”
Các nông dân làm ruộng ở nông thôn cũng có rất nhiều ngạn ngữ, nghe vô cùng sinh động, cô dự định sẽ ghi lại. Mấy người phụ nữ bên kia nghe thấy thì đều rối rít nói những ngạn ngữ mình biết cho Lâm Doanh Doanh, trong lúc nhất thời mấy người phụ nữ cười ha hả vô cùng náo nhiệt.
Hai người mỉa mai Lâm Doanh Doanh và mẹ Hoắc kia cũng cười góp vui.
Lúc này có mấy người thanh niên đi ngang qua trên bờ sông, bọn họ nhìn thấy Lâm Doanh Doanh, nhất thời liền bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn, rối rít xô xô đẩy đẩy nhau xuống rửa tay, rửa chân, còn hi hi ha ha liếc mắt nhìn trộm Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh lại không xấu hổ, ngược lại cô thoải mái nhìn bọn họ, có mấy thanh niên còn trẻ chưa trải sự đời, da mặt mỏng trái lại bị cô nhìn đến mặt đỏ ửng lên, không dám nhìn cô nữa.
Chính giữa có một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, đáy mắt xanh đen phù thũng, nhìn giống như dáng vẻ của người chơi bời quá độ, cặp mắt anh ta gian xảo nhìn quanh trên mặt, trên người, còn có cẳng chân và bàn chân Lâm Doanh Doanh, ánh mắt dâm tà.