Mặt con nít hô lên: “Chị dâu, chị cũng muốn lái máy cày hả? Chị... chị có xoay nổi tay lái không?”
Mấy người đứng tuổi có vợ rồi xấu hổ, đều cần thể diện, nghiêm mặt, quả quyết sẽ không nói năng tùy tiện trêu ghẹo mấy thiếu nữ, cô vợ nhỏ, nhưng đám thanh niên chưa lấy vợ nhiệt huyết kia không thận trọng như vậy thì chẳng quan tâm, bọn họ vừa thấy kẽ hở có thể chen chân vào thì liền chiếm tiện nghi trêu ghẹo người khác, huống hồ các cô đã dâng tới tận miệng, ai ai cũng ồn ào đùa bỡn.
Hoắc Thanh Phong nổi giận, chống nạnh hét lên: “Tất cả im miệng, im miệng hết! Chờ anh tôi đánh mấy người đúng không?”
Khi nói tới Hoắc Thanh Sơn tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, khi anh chưa tòng quân vẫn còn ở trong thôn, từ khi mười tuổi đã là một tay giỏi đánh nhau. Không hề khách khí với mấy người đàn ông có mặt ở đây, từng người từng người, phàm là người nghịch ngợm, càn quấy, hay gây rối, hơn kém anh tầm bốn, năm tuổi, về cơ bản ai cũng đã từng bị ăn đ.ấ.m của anh rồi.
Quả đ.ấ.m của Hoắc Thanh Sơn vừa trầm vừa nặng, lại hung ác, nhanh, nó vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ bọn họ như mới.
Đại đội trưởng nói với mấy người Lâm Doanh Doanh: “Tôi nói này vợ Thanh Sơn, các cô... tới để làm gì?” Xem náo nhiệt à?
Lâm Doanh Doanh khẽ cười: “Để thi, không phải đại đội sẽ tuyển chọn trước sao? Nhà chúng tôi ngoại trừ tôi, bà cụ, còn có cậu em út thì những người khác đều muốn thử sức.”
Đại đội trưởng: “Làm càn, làm càn, phụ nữ xen vào làm gì?” Mặc dù công xã nói không giới hạn nam nữ, thế nhưng các đại đội vẫn sẽ loại bỏ nữ giới theo bản năng.
Đám thanh niên cũng ầm ĩ theo: “Đúng vậy, đàn và thì về nhà bế con đi.”
Hoắc Thanh Hà xì một tiếng: “Biệt Liệt Liệt, chúng ta có ai mà không biết chứ? Khi còn nhỏ cậu nước mũi thòng lòng, mặc quần thủng đáy, chỗ nào cũng đái ỉa đầy ra, quên rồi sao? Lái máy cày, cậu có đầu óc đó hả?”
Hoắc Thanh Phương cũng nói: “Còn không phải sao, lái máy cày không chỉ phải có thể lực, mà còn phải có đầu óc. Đầu óc không đủ, đến lùa gia súc đi cày ruộng còn cày không nên thân nữa là, cậu đó, lần trước cậu kéo máy gieo hạt, không gieo được hạt còn gấp đến độ nhảy chậm cồ lên như con châu chấu vậy, vẫn là do tôi sửa được.”
Một nửa đàn ông bị b.ắ.n đến phải ngậm miệng lại, còn có một nửa tự cho mình là thông minh thì không phục, cả thấy đi cạnh tranh với đàn bà làm bọn họ là bị giảm giá trị.
“Mấy người đàn bà tóc dài óc ngắn, đâu thể lái máy cày cùng với đàn ông được chứ?”
Hoắc Thanh Phong nổi giận, cũng công kích lại giống y như vậy: “Đều im miệng hết đi, lái máy cùng dùng đầu óc và tay chân, anh cho là phải dùng gà để lái hả! Lại còn phụ nữ không thể đi, mặt mũi của anh bao lớn chứ!”
Lần này toàn trường đều yên lặng.
Mặt của bí thư đại đội và đại đội trưởng đều tối lại, thằng nhóc thối này!
Lâm Doanh Doanh lặng lẽ khen ngợi Hoắc Thanh Phong, thằng nhóc này nói bừa mà cũng đúng thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-181.html.]
Cô nhìn thấy bí thư đại đội không vui, cũng không hoảng hốt, không vội vàng lấy mấy tờ tiền ra, đặt ở trên cái bàn bên cạnh họ.
Hai người bí thư và đại đội trưởng mặt đỏ rần rần, lập tức đứng lên khoát tay: “Làm gì, làm gì vậy? Đây là đang làm gì vậy?”
Đám thanh niên cũng gào thét ầm ĩ lên: “Lại còn lấy tiền ra mua à? Mẹ ơi, đại đoàn kết (tờ tiền nhân dân tệ có in hình đại đoàn kết có giá trị mười đồng), vậy chúng ta đều xong rồi!”
“Dù là cô có đẹp thì làm như vậy cũng không được!” Có người thét to.
Lâm Doanh Doanh từ từ nghiêng đầu nhìn sang, một cặp mắt đào hoa xinh đẹp của cô trong suốt, gợn sóng, đẹp đến nỗi làm cho người ta cảm thấy như bị đoạt hồn hút phách, mấy thanh niên đứng gần đó nín thở theo bản năng.
Nếu như cô cầu xin tôi, tôi... tôi đồng ý.
Lâm Doanh Doanh làm mặt quỷ với bọn họ, cô xoay người giật lấy một tờ đặt lên bàn, nói với các cán bộ: “Nào, mọi người xem thật kỹ xem, phía trên này là ai?”
Tiền, ai mà không biết chứ?
Đại đội trưởng: “Quần chúng nhân dân.”
Lâm Doanh Doanh: “Người ở chính giữa, dễ thấy nhất trong quần chúng nhân dân là ai?”
Mọi người định thần nhìn lại, bất ngờ lại là một đồng chí nữ. Nhất là trên tờ nhân dân tệ mười đồng kia chính là một cô gái lái máy cày.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh hai tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xinh đẹp, vừa mềm mại, giọng nói nũng nịu chất vấn bọn họ: “Nhìn thấy không? Nhìn thấy hết không?”
Chúng thanh niên lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, chỉ thấy cô vừa kiều diễm lại vừa gian xảo.
Cán bộ cũng không làm gì, chỉ có thể nghe theo cô.
Tiếp theo là tuyển chọn, một phần là thi chữ, một phần là thể lực, còn cả khả năng hiểu biết về máy móc.
Phần thi chữ trực tiếp loại bỏ được hai phần ba nam thanh niên vừa kêu gào trước đó, từng người từng người đều một chữ bẻ đôi cũng không biết, hai chữ máy cày cũng không nhận ra, cũng không biết viết.
Phần t.h.i t.h.ể lực thì lại không có vấn đề gì, chỉ có Hoắc Thanh Hạnh không đủ thể lực, những người không biết chữ bị loại kia lại bắt đầu phản đối Hoắc Thanh Hạnh.
“Một tháng ngắn ngủi như vậy mà để học chữ là không đủ, nhưng sức lực của cô ấy thì về lâu dài cũng không cải thiện được.”