Lâm Doanh Doanh ngồi trong n.g.ự.c anh, cời giày ngâm chân trong nước, nghịch ngợm đá đá nước, nhìn ánh trăng bàng bạc lấp lánh trên mặt nước, liền cười lên khanh khách.
Cho tới bây giờ Hoắc Thanh Sơn không phát hiện, hóa ta thôn làng mà anh sinh sống từ nhỏ lại có thể xinh đẹp như vậy, có thể là bởi vì sợ tồn tại của cô chăng. Trái tim anh rung động, không nhịn được cúi đầu hôn cô.
Hồi lâu sau, cô cảm giác sắp thở không thông, kéo vạt áo của anh nức nở hai tiếng, anh liền buông cô ra.
Lâm Doanh Doanh nhỏ giọng nói: “Em có thể cởi quần áo đi xuống tắm không?”
Cơ thể Hoắc Thanh Sơn bỗng dưng căng thẳng, từ chối theo bản năng: “Không được.” Sông này nằm ngay bên cạnh thôn, buổi tối có không ít người đi ngang qua, anh không hề muốn người khác ngấp nghé cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh thấy anh không đồng ý, liền từ bỏ ý niệm này, cô cũng không dò xét ranh giới cuối cùng của anh. Cô cười một cách yếu ớt với anh: “Anh hay bơi lội ở đây hả?”
Mỗi ngày buổi tối anh đều ra sông tắm rồi mới về ngủ.
Hoắc Thanh Sơn ừ một tiếng.
Lâm Doanh Doanh liền trêu đùa anh: “Vậy bây giờ anh tắm luôn đi, đỡ phải sau khi về nhà rồi lại ra đây, lãng phí thời gian biết bao---”
Cơ thể Hoắc Thanh Sơn càng căng thẳng hơn, mặc dù biết cô không nhìn thấy cái gì cả, thế nhưng cô ở đây, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô nói ra những lời này, anh lại cảm thấy là cô đang trêu ghẹo anh, làm cho anh khó mà kiềm chế được.
“Không tắm.” Anh quả quyết từ chối.
Nhưng Lâm Doanh Doanh lại năn nỉ anh: “Anh tắm đi mà, em muốn xem.”
Hoắc Thanh Sơn liền bóp lấy eo cô rồi hôn, hôn đến khi cô choáng váng mất phương hướng mềm nhũn trong n.g.ự.c anh, sau đó bắt đầu phản kích khiêu khích lại cô.
Đột nhiên, trong nước vang lên mấy âm thanh tùm tùm, có mấy thanh niên đang hò hét thi bơi, có người bơi rất nhanh, còn có người đứng lên từ trong nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-180.html.]
Ánh trăng chiếu rọi lên cơ thể ướt đẫm, hiện lên toàn bộ nên nhìn thấy rất rõ ràng.
Lâm Doanh Doanh nghe thấy tiếng, tò mò nghiêng đầu muốn nhìn qua, lại bị Hoắc Thanh Sơn che mắt lại, nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Đừng nhìn.”
Lâm Doanh Doanh khẽ cười: “Được thôi, em chỉ nhìn anh.”
Hoắc Thanh Sơn: “...” Cô vợ nhỏ luôn có thể trêu chọc tới nơi sâu nhất trong tim anh.
Buổi tối anh ôm cô về nhà, mặc dù hai người mới hai ngày một đêm không gặp mà đã làm như tiểu biệt thắng tân hôn, lăn lộn tới hơn nửa đêm, đến cuối cùng Lâm Doanh Doanh nằm trên người anh ngay cả lông mi cũng lười động một cái.
Bởi vì Hoắc Thanh Sơn phải thuyên chuyển công tác tới nông trường phía bắc, vậy nên ban ngày anh bận rộn đi ra ngoài làm mấy loại thủ tục, chủ yếu là làm cho Lâm Doanh Doanh, cô là tri thanh xuống nông thôn, sau khi gả cho anh thì hộ khẩu và quan hệ lương du (định mức lương thực, dầu được phân phát) tạm thời tính vào nhà anh, như vậy nếu cô muốn theo quân thì phải chờ sáu bảy bộ ngành làm thủ tục, đóng dấu bao gồm cả đại đội, công xã, ban tri thanh huyện, ủy ban cách mạng huyện, ít nhất phải hai mươi mấy con dấu mới được.
Ở nông thôn sau khi thu hoạch hết lúa mì, còn phải cày bừa, trồng ngô, cộng thêm mấy việc đồng áng của cây bông, cao lương, bây giờ làm ruộng rất bận rộn nhiều việc.
Bởi vì cày bừa phí sức, cho nên các đại đội đều tình nguyện góp vốn với công xã mua máy nông nghiệp. Có máy cày cày ruộng bằng mấy con gia súc, hơn nữa còn có thể làm việc suốt hai mươi tư giờ chỉ cần thay người lái vào ba ca chứ không cần thay máy, gia súc không thể nào làm được vậy.
Các đại đội cũng đều cố hết sức muốn đưa người ở đại đội mình làm người lái máy cày, có người mình dễ nói chuyện hơn, sau này sẽ cày cho ruộng ở đại đội mình trước, hoặc là cày cho đại đội mình sẽ chú tâm hơn, đây đều là học vấn đó.
Vì vậy đại đội thôn họ Hoắc cũng là một cuộc tuyển chọn nội bộ, nhìn xem có ai thông minh, lanh lợi, học nhanh, biết chữ, còn cảm thấy hứng thú với máy móc, liền cố hết sức chú trọng đào tạo. Rốt cuộc là chẳng mấy ngày nữa đã thi rồi, nếu như không tập trung thời gian huấn luyện, vậy thì không trúng tuyển được.
Buổi sáng ngày hôm đó trời mưa to, ruộng lầy lội không thể làm việc, buổi chiều cán bộ thôn liền tiến hành tuyển chọn người lái máy ngay dưới mái hiên của đại đội.
Hoắc Thanh Sơn đi ra ngoài làm việc không có ở nhà, Lâm Doanh Doanh liền dẫn một đám cô em chồng, cậu em chồng đến đại đội tham gia tuyển chọn.
Chờ sau khi bọn họ tới nơi, phát hiện đều là mấy người tên đàn ông, ngay cả một người phụ nữ cũng không có, vậy mà nói với công xã là thanh niên trai gái đều có thể ghi danh, không hợp lý.
Người tới tham dự trong thôn về cơ bản đều là một vài thanh niên từ mười bảy tới hai mươi hai, khỏe mạnh, tinh thần và thể lực dồi dào, ai ai cũng đều tràn đầy năng lượng.
Bọn họ thấy Lâm Doanh Doanh xinh đẹp như hoa, lại nhìn thấy bên cạnh cô là Hoắc Thanh Hà, Hoắc Thanh Phương, Hoắc Thanh Hạnh, không khỏi ngây dại.