Hoắc Thanh Phương: “Chị nhìn đi, đầu óc của hai ta đều bị một mình chị chiếm lấy, vậy chị không phải bồi thường cho em sao?”
Yo, con nhóc c.h.ế.t tiệt cũng học được tính nợ rồi đấy, Hoắc Thanh Hà nhìn cô ấy, quan sát trái phải, nhìn xem có phải cô ấy bị Lâm Doanh Doanh đổi não rồi hay không. Sau đó xì một tiếng: “Hai ta là em chiếm sức lực, chị chiếm đầu óc, cho nên sau này em phải nghe chị, đừng có mà đã không có đầu óc lại còn tự mình chủ trương. Em làm việc, giặt quần áo nhiều, sau này chị kiếm được tiền đều cho em tiêu là được chứ gì.”
Hoắc Thanh Hạnh lấy dũng khí, nhỏ giọng nói: “Vậy em... đầu óc của em thì sao?”
Lần đầu tiên nghe em gái chủ động nói một câu như vậy, Hoắc Thanh Hà cười một cách khoa trương: “Ha ha ha, em hả? Vậy thì chịu rồi, chắc là đều bị chính em ăn hết.”
Hoắc Thanh Hạnh liền bắt đầu cúi đầu tiếp tục hăng hái chiến đấu, vừa chiến đấu vừa túm lấy tóc mình.
Hoắc Thanh Hà: Ngốc c.h.ế.t mất, ngốc c.h.ế.t mất!
Cô ấy vừa quay đầu đã nhìn thấy Lâm yêu tinh và Hoắc Thanh Sơn đang ngồi trước bàn ăn cơm dính lấy nhau, Lâm yêu tinh chỉ hận không thể treo luôn lên n.g.ự.c anh trai cô ấy, một hồi sau cô muốn ăn cái này rồi lại muốn ăn cái kia, chị chưa ăn cơm tối hả?
Hoắc Thanh Hà: Buồn nôn c.h.ế.t mất, ghen tị c.h.ế.t mất!
Hoắc Thanh Sơn đưa hình cho Lâm Doanh Doanh, bảo cô là liên trưởng Đinh đã gửi không ít cho cha Lâm, cũng không cần phải gửi đi chỗ mẹ Lâm và bà ngoại cô, bọn họ sẽ tự chia nhau.
Lâm Doanh Doanh liền lấy ảnh chụp xem cùng với mấy người mẹ Hoắc, ảnh đen trắng, được thêm bộ lọc vào, mỗi một người trong nhà bọn họ đều đẹp trai, xinh gái và sạch sẽ như vậy.
Ngoài ra còn có không ít hình của những người khác, chú ba Tạ, Tạ Vân, bí thư, Lâm Doanh Doanh phân ra, đến lúc đó đưa cho bọn họ.
Mẹ Hoắc bảo Thanh Phương đi lấy khung ảnh xuống, chọn ảnh gia đình, còn có ảnh Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn đỡ cô treo lên.
Hoắc Thanh Hà lặng lẽ giấu hai tấm hình chụp một mình mình và hai chị em sinh đôi đi.
Chờ Hoắc Thanh Sơn ăn cơm xong, Lâm Doanh Doanh vốn đang làm ổ ở nhà lười nhúc nhích đột nhiên lên tinh thần, kéo anh đi ra ngoài tản bộ. Trong nhận thức của cô tuổi trẻ yêu đương thích nhất là chui vào trong rừng cây nhỏ, kiếp trước ở rừng cây trong công viên phía sau trường đại học kia đúng thật chính là chỗ vui chơi của những cặp tình nhân, còn có người mang lều vải đi ngủ đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-179.html.]
Cô và bạn cùng phòng đã từng vì tò mò mà đi qua đó thăm thú, trở về liền bị người ta coi thành một đôi, kết quả là nam thần vốn đang có hảo cảm liền xa lánh cô.
Haiz, lỗ to.
Mặt trăng trên bầu trời sáng loáng, chiếu xuống đất trong veo như thủy ngân, có mấy đứa nhỏ chạy ra ngoài tìm ve sầu nâu, la hét ầm ĩ rất là náo nhiệt.
Hoắc Thanh Sơn mang theo đèn pin, nhưng không bật lên, cứ như vậy giấu ở trong túi, dẫn cô đi tản bộ trên con đường nhỏ trong thôn.
Những nơi xung quanh thôn hầu hết đề có một dòng sông nhân tạo, chuyên dùng để thoát nước, chứa nước, trong sông trồng không ít hoa sen, trời vừa tối tiếng kêu ộp ộp của ếch thu nhau vang lên hết lần này tới lần khác hòa xướng cùng nhau, còn có côn trùng trong bụi cỏ, ri ri vô cùng êm tai.
Chỗ nước nông ở ven bờ sông có mấy đứa nhỏ đang bơi, tõm tõm tạo ra một làn sóng nước lớn, ánh trăng chiếu vào giống như bạc vụn đang nhảy nhót.
Lâm Doanh Doanh thấy vui mừng, cô nửa tựa vào trong n.g.ự.c Hoắc Thanh Sơn, nhẹ giọng cười nói: “Anh không ở bên cạnh, trong lòng em rất phiền não, nhìn thấy mấy đứa nhóc này còn cảm thấy chúng nó đúng là thiếu dạy dỗ, nghe mấy con ếch, côn trùng kêu thì lại thấy bọn nó quá ầm ĩ, còn khi anh trở lại bên cạnh em, trong lòng em rất thoải mái, nhìn mấy đứa nhóc này em lại cảm thấy chúng nó ngây thơ hồn nhiên thật là đáng yêu, nghe mấy con ếch, côn trùng này kêu cũng thấy vô cùng êm tai. Những thứ này, đều là vì thích anh, vậy nên cũng yêu thích cái thế giới này.”
Trước kia khi cô phiền não mặc dù không đến nỗi muốn chết, nhưng sẽ cảm thấy chán ghét cuộc đời, nhìn cái gì cũng thấy không thuận mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ trong lòng cô lại hoàn toàn tĩnh lặng, cảm thấy thế giới này thật đẹp, tại sao trước kia không phát hiện ra chứ nhỉ?
Trăng sáng trên bầu trời đẹp, cỏ nhỏ trên đất đẹp, mấy đứa bé cả người toàn là bùn đất cũng đẹp, ngay cả mấy con ch.ó và mèo chạy như điên trong thôn cũng tỏ ra vô cùng đáng yêu.
Hoắc Thanh Sơn chưa từng được huấn luyện bởi những lời tỏ tình lãng mạn như vậy.
Nghe lời tỏ tình ngọt ngào, mềm mại của cô, bộ óc vốn thô của anh cũng trở nên tràn đầy nếp nhăn, hiểu ra được một chút, cảm giác được trong khoang miệng cũng toàn là vị ngọt, đẹp vô cùng.
Khi không có cô, anh cũng chỉ là sống, làm những chuyện phải làm, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới hưởng thụ gì cả.
Có cô rồi, đột nhiên anh hiểu được ý nghĩa của hưởng thụ, hưởng thụ sinh mạng, hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu, hưởng thụ sự ấm áp và vui sướng mà tất cả những thứ này mang lại cho anh.
Anh ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô đi ra bờ sông tìm chỗ sạch sẽ lại an toàn rồi ngồi xuống, để cô được hưởng thụ gió sông đêm hè mát mẻ.