Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-06-21 00:07:14
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật ra thì Diệp Chi Đình có thể tự mình tìm người giúp, nhưng lần này anh ta đã có kinh nghiệm, biết Diệp Mạn Mạn bị mẹ Lâm ném xuống đây, muốn điều đi tất nhiên cũng phải được mẹ Lâm đồng ý, cho nên cũng xin phép bà một chút.

Diệp Mạn Mạn khẽ cắn môi, trong lòng rất chua xót, cô ta chưa từng được bác Lâm viết thư riêng cho, cô ta cười một tiếng: “Thôi, thấy chị Doanh Doanh sống tốt như vậy thì em cũng yên tâm đến nông trường.”

Lâm Doanh Doanh: “Được rồi, cô đã khoe khoang xong, tôi biết cô phải đến nông trường. Mau đi đi.”

Cái tình nghĩ chị chị em em giả tạo này cô không cần có được không.

Hai người Mã Bình Bình cũng đã quen Lâm Doanh Doanh không khách khí với Diệp Mạn Mạn rồi, có lẽ là vì vậy nên Diệp Mạn Mạn mới bảo các cô ấy đi cùng, các cô ấy cười một tiếng, vội vàng tạm biệt.

Lâm Doanh Doanh: “Bình Bình và Chiêu Đệ, sau này hai người rảnh rỗi thì tới nhà tôi chơi nha.”

Hai người vui vẻ đồng ý.

Diệp Mạn Mạn nắm chặt tay, cắn môi nuốt nước mắt vào trong.

Ngay vào lúc này bên ngoài truyền tới tiếng vó ngựa, rất nhanh đã đi đến ngoài cửa cổng.

Lâm Doanh Doanh kinh ngạc vui mừng hô lên: “Anh Thanh Sơn đã về.”

Cô cũng không để ý có khách hay không, ba bước gộp làm hai bay ra ngoài như một con chim nhỏ, tốc độ kia nhanh đến giống như Lâm Doanh Doanh mặt mày ủ dột trước đó không phải là cùng một người vậy!

Lâm Doanh Doanh chạy đến cửa cổng thì nhìn thấy Hoắc Thanh Sơn đúng lúc nhảy xuống từ trên ngựa, cô đứng ở ngưỡng cửa tung người phi qua: “Hoắc Thanh Sơn!”

Hoắc Thanh Sơn vội vàng giang tay ra đón lấy cô, cho rằng trời tối đen, mọi người cũng đang ở trong nhà ăn cơm, ngõ hẻm không có ai nên liền cúi đầu hôn cô một cái.

Trong nháy mắt mấy người Diệp Mạn Mạn đi theo phía sau ra ngoài liền cứng đờ, mặt nóng chín đỏ lên.

Mã Bình Bình còn kéo Trần Chiêu Đệ và Diệp Mạn Mạn lui lại về phía sau theo bản năng, tránh cho đôi vợ chồng son kia lúng túng.

Lâm Doanh Doanh treo trên thân hình cao lớn của Hoắc Thanh Sơn, uốn tới ẹo lui làm nũng, nũng nịu thế nào cảm giác cũng không thỏa mãn: “Đồ lừa gạt, không phải nói là tối hôm qua về sao? Làm hại em một đêm ngủ không ngon giấc. Anh đền đi!”

Hoắc Thanh Sơn ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Anh đền.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-177.html.]

Lâm Doanh Doanh khẽ hừ một tiếng, âm thanh mềm mại ngọt ngấy: “Anh nói đi, tại sao ngày hôm qua anh không về? Có phải là bị con yêu tinh nào câu dẫn hay không?”

Hoắc Thanh Sơn: Em chính là yêu tinh trong yêu tinh rồi, anh cũng bị em mê hoặc c.h.ế.t mất.

Anh thấp giọng nói: “Ngày hôm qua đoàn của bọn anh nhận được thông báo tạm thời, tháng sau phải đổi chỗ ở.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Doanh Doanh lập tức khẩn trương: “Đi đâu?”

Ở trong phim ban đầu thì lần này Hoắc Thanh Sơn đi đến biên giới nghèo nàn, đi một lần lại rất lâu, cô không bỏ anh được.

Hoắc Thanh Sơn cười một tiếng: “Đi quản lý nông trường phía bắc.”

Nông trường kia rộng mênh mông, ngoại trừ cư dân ở nông trường, còn có một doanh trại lao động cải tạo, bây giờ thanh niên tri thức xuống nông thôn kiến thiết, còn phải sắp xếp cho các thanh niên tri thức. Cấp trên quyết định để cho bộ đội đi đến nông trường, quản lý tất cả công việc ở nông trường.

Lâm Doanh Doanh đột nhiên cười khanh khách: “Nông trường được đó, có đèn điện, điện thoại, còn được ăn bánh màn thầu trắng.”

Hoắc Thanh Sơn lại hôn cô một cái, dịu dàng nói: “Anh được thăng chức làm doanh trưởng, chờ sắp xếp ổn thỏa sẽ dẫn em theo quân.”

Bộ đội của bọn họ điều phái, mấy cán bộ cơ sở ưu tú trực tiếp vượt cấp điều động đi, qua đó làm cán bộ quản lý ở nông trường, chịu trách nhiệm trực tiếp trước bộ phận cấp trên.

Lâm Doanh Doanh vui mừng quàng tay vào cổ anh lắc lư: “Anh Thanh Sơn, anh thật là giỏi, anh cừ quá đi, đúng là em càng ngày càng thích anh.”

Hoắc Thanh Sơn trực tiếp ôm cô đi vào nhà, khi qua cửa cổng rồi mới phát hiện có ba thanh niên tri thức đang tránh ở đó, ba người ngượng ngùng đến mặt đỏ bừng, ai ai cũng đều quay mặt vào tường rồi cào cào vôi trên tường ra.

Lâm Doanh Doanh a một tiếng, vội vàng nhảy xuống từ trên người anh, cô cũng có chút ngượng ngùng, mới vừa rồi nghe thấy Hoắc Thanh Sơn về nên đắc ý quá, quên mất ba người Mã Bình Bình.

Cô cười má lúm đồng tiền như hoa, nhiệt tình đưa bọn họ đi ra ngoài.

Các cô ấy thấy cô trước đó còn mặt mày ủ dột, bây giờ vừa nhìn thấy Hoắc Thanh Sơn đã cười rạng rỡ chói mắt người khác, trong đầu ba người không hẹn mà cùng văng ra một câu: Gắn bó keo sơn.

Nhưng Diệp Mạn Mạn lại càng chua xót, cô ta nghe Hoắc Thanh Sơn được điều đến nông trường làm doanh trưởng, như vậy thì Lâm Doanh Doanh chính là... Vợ của doanh tưởng, lại càng không cần tham gia lao động.

Cô ta lại có chút oán trách Diệp Chi Đình, tại sao không trực tiếp điều cô ta trở về thành phố, hoặc là theo anh ta đi bộ đội cũng được.

Loading...