Lâm Doanh Doanh cảm thấy ngày hôm nay sao mà dài vô cùng, trước kia dính lấy Hoắc Thanh Sơn, mở mắt ra mặt trời đã lên cao, ngủ trưa dậy thì mặt trời đã ngả về tây.
Hôm nay mặt trời lại không vừa ý! Nó giống như là bị người ta đóng đinh ở chỗ đó vậy, chẳng hề nhúc nhích.
Tay cô làm thành cái mái che nắng, hướng về phía mặt trời mặc niệm: Nếu như mày bị bắt cóc thì mày chớp mắt mấy cái đi.
Thật vất vả chịu đựng đến chạng vạng tối, Hoắc Thanh Sơn vẫn chưa về, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Doanh Doanh liền càng không biết cười nữa, một đôi mắt to cũng đầy sương mù, giống như một con động vật nhỏ lạc đường, khỏi nói làm người ta đau lòng biết bao.
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân vừa tan học đã chạy về nhà làm bài tập, sau khi những người khác về cũng rón ra rón rén, cãi nhau thì cũng cãi xong ở bên ngoài rồi về nhà làm người câm, rất sợ làm kinh hách tới Lâm yêu tinh như đang đi vào cõi thần tiên kia, để tránh làm hồn vía cô kinh hãi rồi không chịu trở lại nữa.
Ăn cơm tối xong, người trong nhà đều đến phòng phía đông để học, Lâm Doanh Doanh một mình ngồi ngẩn người trước bàn cơm.
Bên ngoài truyền tới giọng nói của Mã Bình Bình: “Doanh Doanh có ở nhà không?”
Lâm Doanh Doanh nghe thấy miễn cưỡng đáp lại một tiếng, Tạ Vân ân cần nói: “Chị dâu, để em đi thay chị.” Cậu bé đứng dậy nhanh nhẹn chạy ra ngoài mở cửa, mời người đi vào.
Người tới là Mã Bình Bình, Trần Chiêu Đệ, còn có Diệp Mạn Mạn.
Trần Chiêu Đệ dùng vạt áo để đựng mấy quả cà chua mang tới, cười rất thật thà: “Doanh Doanh, cái này cho cô.”
Lâm Doanh Doanh nói cảm ơn, mời các cô ấy ngồi.
Diệp Mạn Mạn nhìn trộm vẻ mặt không mấy vui vẻ của Lâm Doanh Doanh, đây là vừa mới gây gổ với nhà chồng xong sao? Những người khác đâu rồi?
Mã Bình Bình thoải mái quan sát trong nhà một chút, khen: “Thật là sạch sẽ ngăn nắp, còn có mùi gì thơm thơm nữa.”
Trần Chiêu Đệ cũng dùng sức gật đầu, bồng tất sinh huy (làm cho nhà nghèo cũng rực rỡ lên), hoạt sắc sinh hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-176.html.]
Mã Bình Bình nhìn Lâm Doanh Doanh hâm mộ nói: “Chúng ta cũng xuống nông thôn được một thời gian rồi, thế mà Doanh Doanh vẫn còn mịn màng trắng nõn như vậy, đâu giống như chúng ta, đều phơi nắng đen xì hết cả.”
Trần Chiêu Đệ cũng cười nói: “Còn không phải sao, ngay cả Diệp Mạn Mạn mà cũng phơi nắng đến đen đi một tầng.”
Diệp Mạn Mạn: “...” Sao cô ấy lại làm cho người ta chán ghét như thế chứ!
Sau khi cô ta vào nhà vẫn luôn len lén quan sát, phát hiện nhà họ Hoắc được cấu tạo từ hỗn hợp gạch đá và ngói đất sét nung, sạch sẽ, chỉnh tề hơn những nhà ở nông thôn khác, trong sân còn trồng không ít hoa cỏ, giờ này buổi tối vào mùa này là hoa nhài tím nở thơm nhất, xông thẳng vào mũi.
Chỉ là lại không nhìn thấy những người khác trong nhà họ Hoắc, cửa phòng phía đông đóng chặt, bỗng dưng còn có thể nhìn thấy bóng người trốn ở sau cửa.
Bọn họ đều trốn ở đó nhìn lén?
Chẳng lẽ là Lâm Doanh Doanh bá đạo không cho phép bọn họ ra khỏi cửa sao? Chẳng trách người ta nói từ khi nhà họ Hoắc cưới dâu xong, tất cả người trong nhà buổi tối đều không ra đường hóng mát tán gẫu, xem ra là đều bị Lâm Doanh Doanh ức h.i.ế.p tới không dám ra khỏi cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vốn dĩ cô ta còn cho rằng Lâm Doanh Doanh gả vào nhất định sẽ bị mẹ chồng và mấy cô em chồng gây khó dễ, nào biết cô lại ức h.i.ế.p đám người nhà chồng đến có nề nếp.
Lúc này Mã Bình Bình cười nói: “Doanh Doanh, Diệp Mạn Mạn được điều động tới nông trường, muốn đến chào tạm biệt với cô, cô ta bảo chúng tôi đi cùng. Chúng tôi nghĩ mấy ngày rồi chưa nói chuyện với cô nên tới thăm cô một chút. Cô sống cũng rất tốt nhỉ.”
Lâm Doanh Doanh nhìn về phía Diệp Mạn Mạn: “Chúc mừng cô, đến nông trường là có thể lười biếng rồi.”
Diệp Mạn Mạn: “...” Cô ta phát hiện Lâm Doanh Doanh nói chuyện vẫn có thể làm người ta nghẹn c.h.ế.t như trước kia, chắc là đốp chát người nhà chồng không ít đây.
Cô ta nhẹ giọng nói: “Là anh Diệp nhờ dì Lâm điều động giúp em, chị Doanh Doanh, chị đừng lo lắng, dì Lâm cũng sẽ giúp điều động chị qua đó. Đến lúc tới nông trường rồi cũng không cần khổ cực như vậy nữa.”
Mã Bình Bình hâm mộ nói: “Các cô thật là tốt, nông trường có đèn điện, điện thoại, cày ruộng thì có máy cày của phương tây, ăn cũng đều là bánh bao trắng, cũng không phải là mấy cái bánh màu đen xì như ở đây.”
Trần Chiêu Đệ nghe nói một lần một người được ăn hai cái bánh bao lớn, hâm mộ không thôi.
Lâm Doanh Doanh cười một tiếng: “Bây giờ tôi cũng không khổ cực mà, ngày ngày không cần ra đồng, ngủ cũng ngủ đến tận trưa.” Cô ngáp một cái: “Chuyện cô đến nông trường, cha mẹ tôi cũng đã nói trong thư với tôi rồi, bà nói vì cha tôi không quan tâm cho nên bà làm giúp Diệp Chi Đình.”