Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 175

Cập nhật lúc: 2025-06-21 00:07:09
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Chi Đình muốn đi bộ đội, còn nhờ cậy quan hệ để điều động luôn cả Diệp Mạn Mạn, lần này anh ta không phạm phải chuyện ngu xuẩn, mà là trước khi cúp máy đã nhờ vả mẹ Lâm đôi chút.

Anh ta nói là cơ thể Diệp Mạn Mạn yếu ớt, không chịu nổi khổ cực ở nông thôn, muốn nhờ điều động cô ta đến nông trường, chỗ đó cơm nước tốt, điều kiện cũng ổn, hỏi mẹ Lâm có được không.

Mẹ Lâm thấy anh ta vậy mà lại có một lần thông minh, hơn nữa anh ta cũng không thể nào lấy được con gái mình nữa, đối với yêu cầu của anh ta cũng sẽ không hà khắc như vậy nữa, chỉ thuần túy là săn sóc tới một đứa trẻ nhà hàng xóm, sảng khoái đồng ý với thỉnh cầu của anh ta.

Bà bảo Lâm Doanh Doanh không cần phải lo lắng, trước tiên cứ ở nông thôn một thời gian ngắn, đến lúc đó cậu cả sẽ điều động giúp cô.

Lâm Doanh Doanh đọc thư mà cười vui vẻ, mẹ đúng là áo khoác bông của con gái mà, chuyện gì cũng suy nghĩ chu toàn.

Thư của cha Lâm thì nội liễm, súc tích hơn nhiều, hầu như tất cả đều là khẩu lệnh và giảng đạo, cho dù là quan tâm con gái cũng ẩn giấu trong những câu chữ giáo dục, phải yêu thương người khác, phải đoàn kết, phải khắc khổ chịu khó, phải...

Thư của cậu út và ông ngoại, bà ngoại được viết chung với nhau.

Thư của ông bà ngắn gọn, là ông ngoại dùng lối chữ Khải nhỏ kiểu cũ để viết, cuối cùng chúc cục cưng nhân duyên mỹ mãn, tìm được người chồng như ý, vợ chồng hòa hợp vân vân.

Lâm Doanh Doanh đọc mà rất vui, tựa như nhìn thấy cảnh tượng ông ngoại, bà ngoại đang tranh cướp một cặp kính lão để viết thư, đọc thư, cô đọc xong thư trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, không nhịn được hôn một cái lên phần ghi tên của ông ngoại, bà ngoại.

Thư của cậu út thì không đứng đắn như vậy, lãng mạn lại hoa lệ, không biết còn tưởng rằng là người yêu viết cho nữa, cái gì mà tâm can bảo bối phủ kín toàn thư.

Nếu như để người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng cô ngoại tình.

Mặc dù Hoắc Thanh Sơn chưa về nên cô rất nhớ anh, nhưng đọc thư xong thì đã khá hơn nhiều.

Cô quyết định thừa dịp Hoắc Thanh Sơn không ở nhà ngủ sớm một chút để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lúc này Hoắc Thanh Hà ló đầu vào, cười nói: “Chị dâu, chị ngủ một mình có sợ không? Có muốn tôi ngủ với chị không?”

Lâm Doanh Doanh: “Không muốn, Thanh Phương nói em ngủ sẽ đánh võ, không an phận!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-175.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vu tội, đúng là vu tội!” Hoắc Thanh Hà trở về tìm Hoắc Thanh Phương lý luận.

Không có Hoắc Thanh Sơn bên cạnh, hôm sau vừa rạng sáng Lâm Doanh Doanh đã thức dậy, dậy còn sớm hơn cả gà.

Hoắc Thanh Sơn vẫn chưa về, cô mất hứng. Đồ lừa gạt, đã nói là tối hôm qua về rồi, cục cưng lại càng tức giận hơn.

Lâm đại tiểu thư vừa dậy đã tức giận, khi ăn sáng bóc trứng gà cũng bóc đến sứt mẻ hết, nhìn quả trứng gà sứt mẻ đó, đột nhiên cô lại rất tủi thân.

Hu hu, ngay cả quả trứng gà cũng lừa người, đã nói là bóc trứng gà ra phải trơn bóng, trắng nõn chứ?

Thấy trong mắt cô lại ngân ngấn nước, mẹ Hoắc quan tâm nói: “Doanh Doanh, không thoải mái hả?”

Lâm Doanh Doanh trề môi xuống, chỉ vào quả trứng gà đó: “Mẹ... xấu c.h.ế.t đi được!” Làm sao ăn được nữa chứ!

Hoắc Thanh Hồ đột nhiên rất khoái chí: “Ha ha ha ha, trứng gà mà cũng không biết bóc! Nhìn tôi này!” Cậu ấy cầm hai quả trứng gà lên, mỗi tay một quả, đặt lên bàn vừa ấn vừa lăn mấy vòng, hai giây sau đã đưa cho Lâm Doanh Doanh một quả trứng gà trơn nhẵn.

Lâm Doanh Doanh liếc cậu ấy một cái, lãnh đạm nói: “Em đã rửa tay chưa?”

Lúc này Hoắc Thanh Hồ mới nhớ tới sau khi mình dậy còn chưa rửa mặt đã trực tiếp ngồi vào ăn cơm, nhanh chóng ngậm miệng giả làm người câm, nhét một quả trứng gà vào trong miệng Tạ Vân, lại cầm hai cái bánh ngô, ấp úng nói: “Muộn rồi...”

Hai thằng nhóc chạy đi như một làn khói.

Bởi vì Lâm Doanh Doanh không quá hào hứng, tâm trạng trùng xuống, thậm chí còn có hơi áp suất thấp, hai người Hoắc Thanh Hà và Hoắc Thanh Phong quanh năm từ trên giường đến xuống giường đều cãi nhau làm cho nhà huyên náo ầm ĩ giống như một cái chợ bán rau vậy, hôm nay là lần đầu tiên không cãi nhau, ngậm miệng, con ngươi đảo quanh nhìn rất có linh tính.

Cơm nước xong bọn họ đều hấp ta hấp tấp đẩy nhau đi ra đồng, tránh cho trêu chọc làm Lâm Doanh Doanh phiền muộn, mẹ Hoắc thấy Lâm Doanh Doanh không phải bị bệnh, cũng không phải tức giận, ngược lại là dùng một đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cảm giác mong đợi người nào đó đi vào từ bên ngoài, bà cũng bị cảm động lây.

Hồi vừa mới kết hôn và khi chồng vừa mất, bà cũng dùng ánh mắt ý như vậy nhìn chằm chằm ra bên ngoài, mong đợi lần chớp mắt tiếp theo sẽ nhìn thấy bóng người cao lớn của chồng mình trở về từ bên ngoài.

Bà cũng không quấy rầy Lâm Doanh Doanh, vẫn cứ nhẹ chân nhẹ tay đi làm việc của mình.

Loading...