Lâm Doanh Doanh: “Em chuẩn bị cho chị một cái thước dạy học to bằng đầu ngón tay dài ba thước. Dùng để đánh vào mông, phải chắc, bền.”
“Ha ha ha.” Hoắc Thanh Hà không dè dặt cười như điên: “Tôi nói chị và anh trai tôi cũng quá là...” Không đợi nói xong, cô ấy đã nghe Tạ Vân ở đó hít một hơi khí lạnh, nghiêng đầu nhìn sang: “Hai em thì sao, làm sao mà tối nay lại câm giống như ve sầu rán chín vậy?”
Tạ Vân di chuyển bản thân một chút, suy nghĩ xem khả năng đào tẩu được lớn bao nhiêu, nếu như trốn thì Lâm yêu tinh có thể phái người bắt cậu bé lại hay không? Mà sau khi bắt lại có thể tăng thêm hình phạt không? Ôi mẹ ơi, càng nghĩ càng dọa người.
Mẹ Hoắc ở bên cạnh cười trộm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc ăn cơm, Lâm Doanh Doanh chia ve sầu ra, duy chỉ không cho hai thằng nhóc kia, Hoắc Thanh Phong còn không hiểu chuyện gì xảy ra, cho rằng chị dâu không đủ để chia cho hai em trai, vậy nên liền hào phòng chia phần mình cho bọn họ.
Lâm Doanh Doanh giương mắt lẳng lặng nhìn bọn họ.
Cặp mắt kia của cô vô cùng đẹp, trong suốt như suối nước, khi cười phảng phất như bầu trời đầy mây mù đột nhiên sáng choang, vào lúc này lại yên lặng không thấy một chút ý cười nào, lại mang theo mấy phần nghiêm túc, đẹp mà rét lạnh, kiều diễm mà trong sạch, làm cho lòng người sinh ra sự kính sợ.
Hai thằng nhóc không dám ăn, giờ khắc này cũng không nếm nổi ra tư vị gì nữa.
Hoắc Thanh Phong: “Làm sao vậy?”
Hoắc Thanh Hà nhìn Lâm Doanh Doanh một cái, lại nhìn hai thằng nhóc kia, nhìn thêm một lát nữa, đột nhiên hiểu ra cái gì đó: “Ai ya, hai em trốn học à! Đúng là to gan!”
Ừm, làm không tệ, dám khiêu khích Lâm yêu tinh, làm rất khá!
Rốt cuộc chỗ sai cũng đã bị vạch trần, hai thằng nhóc khẩn trương nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng là muốn kìm nén c.h.ế.t bọn họ mà.
Lâm Doanh Doanh chậm rãi ăn ve sầu và bí đỏ xào trứng muối, không ăn bánh màn thầu, cô chậm chạp nói: “Đi học, ngày mai một cục đường, một tuần năm xu. Trốn học, trả lại phần thưởng, ngoài ra xử phạt một lần. Nếu như muốn quẳng gánh chọn không đi học nữa, xử phạt ba lần, ngoài ra công điểm mấy ngày nay cũng bị phạt ba lần. Từ nay về sau, phải gánh tiếng xấu trên lưng là nói lời không giữ lời, trong nhà có chuyện tốt thì đứng một bên, những công việc bẩn thỉu, mệt nhọc thì phải tranh làm, nếu không...”
Ôi mẹ ơi!
Hoắc Thanh Hà trợn to hai mắt, Lâm yêu tinh đúng là dọa người! Cô ấy bị dọa thẳng tắp sống lưng đút ve sầu rán vào trong miệng, vội vàng nuốt xuống cho đỡ sợ!
Mẹ Hoắc cũng nghiêm túc, không dám thở mạnh, vốn dĩ đã cảm thấy Lâm Doanh Doanh chính là một cô gái yếu đuối, nũng nịu, nổi giận cũng giống như là làm nũng, ai biết lại lợi hại như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-173.html.]
Không dám động, không dám động vào.
Hoắc Thanh Hồ là một người ương ngạnh, cũng thích mềm không thích cứng như Hoắc Thanh Phong, cậu ấy còn muốn cứng đầu cứng cổ chống đỡ, nói cái gì mà không đi học thì không đi học, cũng không cần bị người khác quản thúc, dù sao vốn dĩ cậu ấy cũng không muốn đi học!
Đều là do cô ép!
Cảm giác được cậu ấy muốn đụng vào họng súng, Tạ Vân oa một tiếng, trong nháy mắt ôm lấy cậu ấy, dùng sức lay lay cậu ấy: “Anh ba, chị dâu quá lương thiện, quá hào phóng, hu hu... Em thật là cảm động, chúng ta sai rồi, trốn học là không đúng, sau này chúng ta không dám trốn học nữa! Chúng ta đảm bảo sau này sẽ đi học cho giỏi!”
Cậu bé lập tức dùng sức nháy mắt với Hoắc Thanh Hồ, đồng thời cũng véo vào thịt ở eo Hoắc Thanh Hồ để cho cậu ấy mau chóng nhận sai với chị dâu.
Đừng phạm phải chuyện ngu xuẩn, trên lưng mang tiếng xấu sau này không được phân cho thứ tốt, cậu ấy muốn vậy hả, mọi người ăn thịt cậu ấy chỉ được nhìn, mọi người ăn đường cậu ấy cũng chỉ được nhìn, mọi người ăn cá cậu ấy chỉ được ngửi mùi tanh, mọi người đi xem chiếu bóng còn cậu ấy đi đào hố xí!
Hoắc Thanh Hồ giương mắt nhìn Hoắc Thanh Hà đang đưa ve sầu rán vào trong miệng, đó là cậu ấy dùng cả một buổi chiều để đi bắt, nhưng mình lại chẳng được ăn một con nào, ngửi mùi thơm kia mà thèm ăn c.h.ế.t mất.
Nhưng bây giờ có cho cậu ấy ăn, cậu ấy cũng không nếm ra mùi vị.
Mọi người đều nhìn cậu ấy, dựa theo tính khí từ trước đến giờ của cậu ấy, nếu như ai ép buộc cậu ấy, mặc dù là cậu biết sai cũng sẽ không nhận sai, lập tức quay đầu chạy ra ngoài.
Đây cũng là một người cần vuốt lông.
Hoắc Thanh Phương muốn giảng hòa, tránh cho em trai chạy ra ngoài để chị dâu mất mặt, đến lúc đó tổn hại đến hòa khí.
Cô ấy vừa mới muốn nói, Hoắc Thanh Hồ đã nhắm mắt la lớn: “Rất xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không nên trốn học, sau này tôi sẽ không trốn học nữa!”
Lâm Doanh Doanh nhẹ nhàng cười một tiếng, đẩy ve sầu rán qua: “Biết sai thì sửa, được rồi, ăn đi, rất ngon đó!”
Hoắc Thanh Hồ gắp một con lên đưa vào trong miệng, vừa cắn đã rất giòn. Quá ngon! Ăn ngon hơn bất kỳ con ve sầu nào từng ăn trước đây.
Ngon đến nỗi cậu ấy ăn trực tiếp khóc luôn, nước mắt rơi xuống lộp bộp, ăn quá ngon, ghi nhớ sâu sắc!
Hu hu, Lâm yêu tinh bắt nạt người khác!