Tạ Vân động não một cái: “Chị dâu, chúng em mua được. Trước kia chị và anh cả kết hôn, chúng em được hai đồng tiền tiêu vặt, sau đó đi học chị lại cho, chúng em dùng số tiền này mua.”
Lâm Doanh Doanh gật đầu một cái, khen ngợi: “Không sai, rất biết làm ăn, trong ve sầu có chứa protein rất phong phú, rất có dinh dưỡng. Chị mua!” Cô đưa tay xách qua, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Hoắc Thanh Hồ lập tức nhìn Tạ Vân, Tạ Vân đâu biết được chứ.
Hai thằng nhóc liều mạng lắc đầu.
Lâm Doanh Doanh: “Một cân thịt lợn sáu xu. Xâu này của em mấy chục con, chắc là cũng được một hai đồng?” Cô cũng không biết nên nói giá bao nhiêu.
Hoắc Thanh Hồ vốn muốn nói là một xu một con, nhưng nghĩ lại thấy chỗ này cũng có đến bốn mươi, năm mươi con, tổng cộng bọn họ cũng chỉ có hai đồng, không mua được nhiều như vậy. Vậy thì một xu tiền mua được hai con đi?
Lâm Doanh Doanh lại nói: “Lợn ăn lương thực, thế thì ve sầu ăn cái gì? Có phải là không cần một chút tiền vốn nào không?”
Hoắc Thanh Hồ lặng lẽ xuống giá: Một xu ba con? Hay là bốn con đây?
Lúc này Lâm Doanh Doanh khẽ cười nói: “Được rồi, chị cho các em một đồng, không mua rẻ của các em. Chắc là các em cũng mua với giá tám xu nhỉ?”
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân: “!!!”
Bọn họ không tốn tiền, thế nhưng nói thế nào thì một đồng cũng không mua được nhiều thịt như vậy?
Nếu như bán cho một người uống rượu giỏi, nói không chừng còn đổi được không ít trứng gà nữa đó.
Lâm Doanh Doanh trực tiếp đưa cho bọn một đồng, lập tức nhận lấy xâu ve sầu kia cầm đi, đưa cho mẹ Hoắc để buổi tối rán giúp.
Hai người cầm một đồng, đứng đó ngơ ngác nhìn nhau, có chút mờ mịt, cảm giác bị xỏ mũi, lại vui mừng vì Lâm Doanh Doanh không phát hiện ra bọn họ trốn học đi bắt ve sầu.
Lúc ăn cơm tối, một đĩa bí đỏ xào trứng muối, hơn một nửa được đựng ở trong đĩa nhỏ của Lâm Doanh Doanh, ngoài ra còn một món mấy loại rau theo mùa hầm lên, mấy thứ như đỗ đũa, cà đều có thể thả chung vào, như vậy tiết kiệm được củi đốt. Trừ mấy món này ra, chính là một đĩa ve sầu chiên dầu lớn.
Mấy người Hoắc Thanh Hà về, nhìn thấy bàn cơm thịnh soạn như vậy, từng người đều hít lấy hít để.
“Oa, thật là thơm!”
“Mẹ, từ khi chị dâu con tới, bữa cơm nhà chúng ta được cải thiện một đường thẳng tắp, bắt kịp... nhà trưởng thôn rồi!” Hoắc Thanh Phong nuốt nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-172.html.]
Mẹ Hoắc quở trách bọn họ một câu, cười nói: “Biết được hưởng ké của chị dâu con là được, đứa nào cũng phải nghe lời, nhớ tới chỗ tốt của anh trai, chị dâu các con, sau này nhớ báo đáp.”
Hoắc Thanh Hà xì một tiếng: “Được rồi, mẹ thiên vị quá đi, biết là mẹ thân thiết với con dâu rồi, chúng con đều là con ghẻ.”
“Con bé này!” Mẹ Hoắc khẽ đánh cô ấy một cái, bảo Lâm Doanh Doanh mau ăn bí xào trứng muối, còn bảo mấy đứa kia cũng nếm thử xem, không được cướp với chị dâu. Lâm Doanh Doanh người ta không tranh ăn được với bọn họ, hơn nữa cô ăn ít, một lần chỉ ăn có hai miếng, tương đương với khẩu phần lương thực và thức ăn đều bị những người khác chia nhau.
Lâm Doanh Doanh bưng một bát ve sầu chiên dầu nhỏ lên, dùng một cái xiên gỗ nhỏ dài chọc ăn, vừa nhai đã rất giòn, xốp xốp giòn tan, hương thơm lan tràn trong miệng, đúng là hưởng thụ!
Hoắc Thanh Hà thèm liền muốn gắp.
Lâm Doanh Doanh lập tức đậy lại: “Đây là chị mua được, các em muốn ăn phải lấy đồ ra đổi, chị còn phải giữ lại cho anh Thanh Sơn nữa.”
Hoắc Thanh Hà bĩu môi: “Hẹp hòi! Có người, người nào quản lý gia đình như chị không? Chúng tôi kiếm công điểm không được sao?”
Trong nhà này muốn ăn thịt ăn cá, còn phải lấy đồ ra đổi?
Lâm Doanh Doanh cười: “Đây là ngoài định mức, không phải trong phần cơm.” Cô giống như vô tình liếc hai thằng nhóc yên lặng bên kia một cái, hai thằng nhóc lập tức lạnh sống lưng, vô cùng khó chịu, thấp thỏm bất an.
Hoắc Thanh Hà: “Dùng cái gì để đổi?”
Lâm Doanh Doanh: “Tối hôm qua có phải Thanh Phương đã giặt quần áo cho em không, tối hôm nay em giặt thì chị sẽ cho em ăn.”
Hoắc Thanh Hà: “...”
Lâm yêu tinh quá xen vào việc của người khác rồi! Thanh Phương muốn giặt cho cô, cô lại không cần, quay đầu thì lại trách Thanh Phương giặt quần áo cho cô ấy, đây không phải là già mồm cãi láo hay sao!
Thâm tâm cô ấy không muốn đồng ý nhưng bụng lại thèm ăn thịt, buộc cô ấy phải đồng ý. Cô ấy bất đắc dĩ gật đầu một cái: “Được rồi.”
Lâm Doanh Doanh liền phân cho cô ấy mấy con, sau đó phân cho những người khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thanh Hà thấy Thanh Phương và Thanh Hạnh không cần phải đổi đồ, không vui: “Tại sao hai em ấy lại không cần phải đổi?”
Lâm Doanh Doanh: “Đổi chứ. Tối nay Thanh Phương để cho Thanh Hà giặt quần áo, còn Thanh Hạnh thì sẽ chỉ đạo mọi người đọc sách tối nay.”
Hoắc Thanh Phong: “Chị dâu, còn em?”