Trước kia không để cho cậu nhập bọn là vì cậu không có tiền, bây giờ cậu lại có một cô chị dâu xuất thân từ nhà cán bộ to, có tiền có địa vị, còn chẳng phải là anh ta đang tranh thủ thời gian nịnh hót sao?
Hoắc Thanh Phong làm ra vẻ tò mò: “Vậy chẳng phải là kiếm được rất nhiều tiền sao?”
Dương Ngọc cười một tiếng: “Tạm được, đều là giúp mấy người đồng hương mang hàng, nếu nói là kiếm được nhiều tiền thì chưa tới, dẫu sao tất cả mọi người cũng chẳng có bao nhiêu tiền để mua. Nhưng nhất định là kiếm được hơn làm ruộng. Sao nào, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Muốn làm cùng anh không?”
Hoắc Thanh Phong: “Vậy một tháng có thể kiếm được một cái đồng hồ đeo tay không?”
Dương Ngọc: “...” Thằng nhóc này đã thấy được bao nhiêu sự đời chứ, lại còn muốn một tháng kiếm được một cái đồng hồ đeo tay? Cho dù là những người đi làm kiếm tiền lương thì một năm cũng chẳng kiếm nổi cái đồng hồ đeo tay!
Tiền lương một tháng là ba mươi đồng, bao gồm tất cả chi tiêu ăn uống của cả nhà trong đó, thế mà cũng chưa chắc đủ, đâu còn thừa tiền để mua đồng hồ đeo tay chứ? Một cái đồng hồ đeo tay rẻ cũng đã một trăm rưỡi, đắt tiền thì hai, ba trăm cũng có, thằng nhóc này đúng là dám nói mà.
Mặc dù trong lòng đang chửi thề, nhưng anh ta cũng không thể hiện ra mặt, làm vẻ mặt cậu không biết thì không trách cậu, khẽ mỉm cười: “Nếu như làm tốt thì cũng có cơ hội mua. Người khác muốn mua đồng hồ đeo tay thì có khi phải tích cóp phiếu công nghiệp đến c.h.ế.t cũng chẳng được.”
Người nhà quê dựa vào làm ruộng kiếm công điểm, sợ là cả đời này cũng không mua nổi đồng hồ đeo tay, nhưng những người làm buôn bán nhỏ như bọn họ thì hai ba năm vẫn có thể suy nghĩ đến.
Hoắc Thanh Phong vô thức thẳng lưng lên, hất cằm một cái: “Chị dâu tôi không cần.”
Giọng điệu hời hợt, nhưng rất kiêu ngạo, tự hào.
Dương Ngọc: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-169.html.]
Anh ta vẫn cười: “Chị dâu cậu xuất thân không bình thường, tất nhiên chúng ta không thể so sánh với được.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Phong ồ lên một tiếng, liền hỏi Dương Ngọc có loại giấy gai hay không.
Dương Ngọc hiếu kỳ nói: “Bây giờ mua làm gì? Dán cửa sổ thì có hơi sớm.” Bây giờ cần phải thông gió, đều lắp cửa sổ có rèm, muốn dán cửa sổ thì phải đợi tới mùa đồng chứ.
Hoắc Thanh Phong vừa muốn nói mua để bản thân viết chữ, đột nhiên lại nghĩ đến đã lớn tuổi mà còn học sợ là sẽ bị những người khác nói mấy lời giễu cợt, châm biếm. Trong đầu cậu nảy số rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái mà đã nghĩ ra cách: “Còn không phải là phụ nữ nhiều chuyện sao, chị dâu tôi muốn vẽ khuôn giày, chê giấy trắng khổ lớn trơn, giấy ở vở thì không đủ lớn, vậy nên bảo tôi đi mua cho chị ấy loại giấy dai dẻo dai này.”
Nghe cậu cứ nhắc tới chị dâu chị dâu mãi, trong đầu Dương Ngọc không nhịn được mà hiện ra một gương mặt thanh thuần lại minh diễm, anh ta dùng hai câu hay nhất mà anh ta biết đặt lên người cô, mắt ngọc mày ngài, cố phán sinh huy (khuôn mặt có thần, tư thái động lòng người), cực kỳ phù hợp với cô. Bởi vì dung mạo trong sáng minh diễm của cô làm cho anh ta cảm thấy hai câu trên đều mang lại cảm giác hoạt sắc sinh hương cho người khác, làm cho lòng người cũng bắt đầu mềm mại, lưu luyến.
Mặc dù chỉ có duyên gặp mặt một lần, thế nhưng cô thật sự rất đẹp, từ sợi tóc đến lông mi, đều đã đạt đến quan điểm thẩm mỹ khắt khe nhất của anh ta, không kém chút nào.
“Chị dâu cậu, có khỏe không?” Anh ta không nhịn được mà hỏi một câu.
Hoắc Thanh Phong thuận miệng nói: “Tốt lắm, vẫn khỏe, cả ngày cứ dính nhau như sam với anh cả của tôi. Aiz, chị dâu tôi cái gì cũng tốt, chỉ là quá yếu ớt bám người, bám anh tôi đến nỗi không làm được việc gì.”
Trong lòng Dương Ngọc lại nảy sinh ra sự ghen tị, nghĩ đến người con gái đẹp nhất trần đời này mà mình từng nhìn thấy, lãnh đạm với mình, nhưng lại ân ái triền miên với Hoắc Thanh Sơn như vậy, đúng là làm cho người ta thấy phiền muộn, mất mát.
Anh ta xốc lại tinh thần cười nói: “Thanh Phong, sau này cậu đi làm với anh, kiếm nhiều tiền cũng có thể phụ giúp trong nhà.”
Hoắc Thanh Phong không hề suy nghĩ một chút nào đã cũng lập tức từ chối: “Không được đâu, tôi đã đồng ý chị dâu là đi theo chị dâu làm ăn rồi. Một tháng có thể kiếm được rất nhiều!”
Sao cậu có thể!