Mẹ Hoắc cười nói: “Làm một ít bột mì cho con ăn, còn thô lương thì tất cả mọi người trong nhà ăn.”
Lâm Doanh Doanh: “Sao lại không phải là cả nhà cùng ăn bột mì chứ?”
Mẹ Hoắc cười ha ha lên, cũng không giấu giếm: “Nhiều người như vậy, đâu có nhiều bột mì để ăn như thế chứ. Chúng ta như vậy là còn tốt, kết hôn còn có thể được ăn mấy ngày, những người khác quanh năm suốt tháng cũng chỉ có khi ăn tết mới được bữa sủi cảo thôi.”
Lâm Doanh Doanh có hơi xấu hổ, cô đúng là kiểu sao không lấy thịt ra mà ăn (khi báo cáo về tình hình nạn đói người dân không có lương thực ăn cho vua nghe, vua lại nói là sao không lấy thịt ra mà ăn). Cô chạy nhanh lấy một tí phiếu lương thực ra: “Lát nữa để Thanh Phong đi đổi bột mì về vậy.”
Mẹ Hoắc vội vàng nhìn ra bên ngoài một chút, tránh cho mấy người thím ba Hoắc đi vào lại nhìn thấy: “Doanh Doanh, mau cất đi, trong nhà còn một ít bột mì, ăn xong rồi lại đi đổi. Từ nhỏ con đã được quen ăn bột mịn, không cần đổi khẩu vị. Mà từ nhỏ mấy đứa kia cũng quen ăn bột thô, cũng không cần đổi, con yên tâm, bọn chúng đều hiểu cả.”
Trước khi kết hôn bà cũng đã nói với mấy đứa nhỏ, anh cả cưới vợ nhà giàu, người ta từ nhỏ đã được nuông chiều không phải chịu khổ, sau khi tới nhất định sẽ được ăn mặc khá hơn bọn chúng đôi chút, nếu làm việc ít hơn bọn họ đôi chút, thì bọn chúng không ai được ghen tị so sánh.
Bọn nhỏ cũng đã đồng ý rồi.
Lâm Doanh Doanh suy nghĩ một lát: “Mẹ, mẹ xem chỗ này nhiều phiếu lương thực như vậy, thế thì khi làm bánh cao lương hấp mẹ trộn thêm chút bột mì vào được không? Quá thô mọi người ăn cũng không đủ dinh dưỡng.”
Mẹ Hoắc thở dài: “Đứa bé này sao lại hiền lành như vậy chứ. Con dâu nhà người ta đều đem đồ cưới của mình cất giấu thật kỹ, sợ bị nhà chồng cướp mất, còn con lại chủ động lấy ra.”
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Còn chẳng phải là do mẹ và các em trai, em gái đều đối xử rất tốt với con sao, nếu như mọi người không đối xử tốt với con, con mới không rộng rãi như thế.” Cô nói lẽ thẳng khí hùng, không hề sợ người ta để ý chút nào.
Mẹ Hoắc cũng cười lên: “Được, vậy thì trộn thêm chút. Để cho mấy đứa Thanh Phương học thật tốt, ra sức vào tổ nông cơ, kiếm tiền lương, kiếm khẩu phần lương thực cho nhà mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-168.html.]
Mẹ Hoắc vẫn kiên trì làm bột mì cho cô, Lâm Doanh Doanh cũng không từ chối nữa, cô tự biết mình, cô không thể ăn một bữa thô lương nào cả, trộn hai loại bột thì còn tạm được, chứ ba loại thì không chịu nổi.
Dù sao sau khi làm xong cô cũng có thể chia sẻ bánh bao trắng với người nhà, ai học giỏi, ra sức làm việc liền thưởng một cái!
Đến buổi trưa, các xã viên còn chưa tan làm, Hoắc Thanh Phong đã làm xong công việc của mình, cậu nói một tiếng với đội trưởng rồi tan làm trước.
Cậu đi mượn xe đạp, chạy một chuyến đến đồn Dương Gia, đi tìm Dương Ngọc mua ít đồ.
Lâm Doanh Doanh cho cậu hai đồng để mua bút chì và vở, lúc trước cậu đi đến chỗ Cung Tiêu Xã hỏi thăm giá cả thị trường, mua một tờ giấy khổ lớn và năm cái bút chì cần hai xu, cậu cảm thấy có hơi đắt, lại thấy luyện chữ tập viết không cần dùng tới vở, hoàn toàn có thể dùng đá viết lên trên đất.
Sau đó cậu lại nghĩ tới chỗ Dương Ngọc xem có giấy tre hay giấy gai rẻ nào không, như vậy hai đồng tiền đủ để mua rất nhiều.
Loại giấy gai này là dùng sợi gai ở địa phương để chế tạo thành, dai và chịu được mài mòn, rất nhiều người đã mua để dán cửa sổ, nhưng tương đối xù xì, màu sắc cũng vàng tối không đủ trắng, cho nên phàm là người hơi chú trọng đều không thích dùng, mà là thích dùng giấy trắng khổ lớn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cậu đi như một làn khói tới nhà của Dương Ngọc.
Trước kia cậu đã tới nhà Dương Ngọc nhiều lần, muốn hợp tác làm ăn với Dương Ngọc, thế nhưng vì cậu không có tiền vốn nên Dương Ngọc vẫn luôn không đồng ý cho cậu nhập hội.
Vận may của cậu không tệ, đúng lúc Dương Ngọc ở nhà, còn mang một lô vải thô và xà phòng đi bán.
Thấy Hoắc Thanh Phong đi vào, Dương Ngọc lại nhiệt tình chiêu đãi cậu hơn trước đây, kéo tay cậu vào trong sân: “Thanh Phong, sao cậu lại đột nhiên tới đây? Suy nghĩ kỹ rồi mà vẫn muốn tới hùn vốn sao? Trước kia không để cho cậu hùn vốn là vì cậu còn quá nhỏ, sợ cậu chưa nghĩ kỹ nên đã để cho cậu suy nghĩ cẩn thận lại. Lần này nếu như cậu đã nghĩ xong thì tới đi, anh không lấy phí nhập hội của cậu, lấy hàng đi bán trước đi, bán xong lại tới tính nợ.”
Hoắc Thanh Phong cười hì hì nhìn anh ta, cậu không phải kẻ ngu, há lại không biết ý của Dương Ngọc chứ?