Cô muốn gọi điện cho mẹ nhờ móc nối chút, xem xem có thể nhờ cậu cả trợ giúp hay không, để cho cô đi theo Hoắc Thanh Sơn vào bộ đội, như vậy hai vợ chồng vẫn được ở chung một chỗ. Nghĩ đến được ở cùng với anh, trong lòng cô liền dâng trào một cảm giác ngọt ngào nóng hổi, vậy thật sự sẽ cảm nhận được cái loại tình ý gắn bó keo sơn khó bỏ khó rời giữa cặp vợ chồng tân hôn, chỉ hận không thể thời thời khắc khắc đều dính chặt lấy nhau.
Chỉ là vẫn phải chờ Hoắc Thanh Sơn về nhà rồi thương lượng với anh đôi chút, tránh lén lút sau lưng anh lại làm anh không vui.
Bởi vì Hoắc Thanh Sơn không ở nhà, khi ăn sáng Lâm Doanh Doanh có hơi yên lặng chút, ăn cơm cũng không có khẩu vị, người trong nhà đã lập tức cảm nhận được.
Hoắc Thanh Hà: “Yo, mặt trời mọc đằng tây, người nào đó dậy ăn bữa sáng kìa!”
Lâm Doanh Doanh miễn cưỡng nâng mí mắt lên: “Còn chưa tới một tháng nữa.”
Ngày hôm trước đại đội công bố chuyện tổ nông cơ của công xã tuyển người, cho phép mười lăm đến hai mươi lăm nam nữ thanh thiên tham dự thi, sau khi được chọn trúng sẽ đi theo thợ cả học mấy hạng mục công việc như lái máy cày, sửa máy móc nông nghiệp.
Hoắc Thanh Hà: “Tôi học tập rất tốt. Tôi còn được làm trưởng máy thu thanh hai ngày liền đó.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Những ngày học hành vừa qua, mới đầu thì mới mẻ sung sức, nhưng càng về sau vấn đề của mọi người đều đã để lộ ra.
Lâm Doanh Doanh cũng phát hiện Hoắc Thanh Hà thông minh, rất khôn vặt, học tập chẳng phí chút sức lực nào cả, bất kể là ngữ văn hay toán học đều vừa học đã hiểu, còn học một biết ba.
Mà điểm này Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh không theo được, thế nhưng Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân lại liều mạng thi với cô ấy.
Mà khuyết điểm lớn nhất của cô ấy chính là quá ham công danh lợi lộc, chỉ học những thứ hữu dụng, nếu như không hữu dụng thì cô ấy cũng không học, thậm chí luôn nghĩ là mình học biết chữ rồi, vậy sau này có phải là có thể tìm được một người đàn ông ưu tú hơn hay không? Ít nhất cũng phải ưu tú hơn Trịnh Khải Hoàn kia mới được.
Hoắc Thanh Phong chính là trong đầu có suy nghĩ, cũng sẽ nói ra miệng, nhưng lại không viết ra được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-167.html.]
Học toán thì vừa giảng cậu đã hiểu, không tốn sức chút nào, thế nhưng ngữ văn thì lại chỉ tàm tạm rất tốn công, nhất là tạo câu viết văn, đúng là đòi mạng. Hoắc Thanh Phong là lưỡi như dây cót, bút như keo dán, biết nói không biết viết, có làm thế nào thì cái bút kia cũng không nghe lời.
Hai người Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh thì nghiêm túc, nghe lời, chăm chỉ, là kiểu học sinh mà giáo viên thích nhất, nhưng hai cô ấy lại có chút học không vào.
Có thể đã qua thời gian học vỡ lòng tốt nhất, bây giờ có rất nhiều thứ đơn giản mà các cô ấy cũng không dễ dàng hiểu được, không dễ tiếp thu.
Cũng may là các cô ấy nghiêm túc kiên trì, học một chút thì biết một chút, mặc dù chậm, nhưng góp gió thành bão, Lâm Doanh Doanh cảm thấy vô cùng tốt.
Hoắc Thanh Hà ở chỗ đó đắc ý.
Hoắc Thanh Phương có hơi sa sút, cô ấy nói với Lâm Doanh Doanh: “Chị dâu, có phải là em đang lãng phí thời gian hay không?” Học không tốt, còn không bằng ra đồng kiếm công điểm.
Lâm Doanh Doanh dùng dĩa chọc một miếng bánh gạo kê táo đỏ mẹ Hoắc làm riêng cho cô, cô cười nói: “Nói vớ vẩn, những thứ em học được đều ở trong bụng em, làm sao lại lãng phí thời gian chứ? Em yên tâm đi, em có thể thi đỗ mà.”
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân bên kia ăn vội hai ba miếng cho xong bữa, cầm cặp sách chạy nhanh đi.
Bài tập của hai người bọn họ không có vấn đề gì, Lâm Doanh Doanh cũng không để ý tới.
Sau khi ăn sáng xong, người trong nhà đều ra đồng, Hoắc Thanh Sơn không có ở nhà Lâm Doanh Doanh lại càng không ra đồng, cô ở nhà làm bánh bao với mẹ Hoắc.
Mấy ngày Lâm Doanh Doanh vừa mới kết hôn lúc trước, trong nhà chỉ ăn màn thầu trắng, sau đó thì cũng không được ăn nữa, vẫn là phải ăn bánh bột trộn. Bột trộn có bột ngô, bột đỗ, bột cao lương, thậm chí còn có bột khoai lang, tốt thì được trộn chút bột lúa mạch, còn không tốt thì trực tiếp đều là lương thực phụ, thậm chí tất cả đều là bánh bột khoai lang hấp.
Lâm Doanh Doanh đã từng được nếm trải mùi vị đó... Là một người yêu ăn uống thì ăn một chút còn được, nhưng nếu muốn cô bữa nào cũng ăn thô lương, cô không chịu nổi.
Cô thấy mẹ Hoắc làm hai cục bột khác nhau, liền thắc mắc: “Mẹ, trộn cái này thế nào vậy?” Không phải lúc làm hòa bột thì cho bột mì vào trộn sao? Chính cô không biết nấu cơm, nhiều lắm cũng chỉ là xem người khác làm, thế nhưng ở kiếp trước cô lại rất thích xem những chương trình ẩm thực đó.