Nửa đêm hẹn hò một lần, hai ngày sau Lâm Doanh Doanh vẫn chưa bình thường lại được, cô tức giận Hoắc Thanh Sơn vì làm quá ác liệt, ngay khi anh đau lòng muốn để cô nghỉ ngơi thì cô lại khiêu khích anh, chờ anh không chịu được cô lại bắt đầu rên rỉ.
Sau đó chờ cô chậm chạp hồi sức lại thì hối tiếc không thôi vì mình khiêu khích đến quá lửa mà chịu khổ.
Cô phát hiện người đàn ông này đúng không thể kìm chế nổi, sờ anh một chút là quyến rũ anh, nhìn anh một cái cũng là quyến rũ anh, nói chuyện cũng là câu dẫn anh, cho dù như thế nào thì khi trời vừa tối là anh đều có thể đếm ra cô trêu ghẹo anh bao nhiêu lần, sau đó sẽ trả lại từng cái từng cái cho cô.
Trước khi đồng ý cưới cô thì dáng vẻ cao lãnh, cấm dục, giống như là có đánh c.h.ế.t anh anh cũng sẽ không có suy nghĩ không nên có với cô vậy. Nhưng bây giờ trời vừa tối là anh lại giống như một con sói, không còn thấy một chút căng thẳng và khắc chế khi trước nữa, ngược lại dáng vẻ giống như nhà cũ gặp lửa cháy, muốn một hơi đốt tới nóc nhà mới bỏ qua.
Lâm Doanh Doanh cũng có hơi sợ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giống như lần này, buổi tối khi đi tắm muốn nhờ anh lấy hộ đồ lót mặc ngày mai, anh lại đứng ở chỗ cái rương đựng đồ lót của cô ngây ngốc nửa ngày, cuối cùng hai lỗ tai đỏ bừng lên cầm một bộ tới cho cô, ngón tay cũng nóng bỏng lên, bóp eo cô giống như muốn bóp cho cô ra nước vậy.
Người đàn ông này chẳng những không chịu nổi mấy lời cợt nhả, mà còn không chịu nổi những bộ đồ lót tinh tế của cô.
Sau khi xong chuyện cô mệt đến nỗi ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, miễn cưỡng dựa vào trong n.g.ự.c anh, oán hận cầm lấy cánh tay anh tranh vãi vô lý: “Anh thích chúng nó như vậy, em sẽ tặng cho anh một bộ quyến rũ nhất nha~” Giọng nói của cô ngọt ngấy tới mức làm anh bật cười.
Hoắc Thanh Sơn ôm lấy cơ thể mềm mại không xương của cô, không dám muốn, muốn thì đúng là điên rồi. Cô trêu chọc anh rất dai, anh lớn tiếng nói: “Anh thích chúng nó được mặc ở trên người em.”
Không có cô, chúng nó chỉ là mấy mảnh vải lớn bằng bàn tay, không có bất kỳ ý nghĩa nào với anh cả.
Lâm Doanh Doanh thấy anh như vậy không khỏi bật cười, sợ dẫn lửa lên người nên mau chóng ngậm miệng lại, lười nhác rầm rì cọ cọ vào n.g.ự.c anh rồi ngủ mất.
Ngày hôm sau Hoắc Thanh Sơn muốn đi một chuyến tới Ủy ban cách mạng huyện, thuận tiện đi một chuyến tới chỗ Liên trưởng Đinh, mang hình về giúp Lâm Doanh Doanh.
Sáng sớm anh tùy tiện ăn hai miếng cơm, mang theo hai cái bánh bột ngô rồi muốn lên đường. Lúc sắp đi, anh về phòng nhìn Lâm Doanh Doanh vẫn còn đang nằm trên giường cuốn chăn ngủ say, thế nhưng bởi vì không có anh ở đây, cô mất đi cái gối ôm hình người thoải mái, ngủ thế nào cũng không hài lòng, đôi mày xinh đẹp nhăn lại giống như là nổi giận trong mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-166.html.]
Anh cười một tiếng, tiến tới cúi người xuống hôn cô.
Cánh tay mềm mại mảnh khảnh của cô lập tức vòng ôm lấy, lẩm bẩm muốn anh nằm xuống làm gối ôm.
Trong lúc nhất thời Hoắc Thanh Sơn không nhịn được, hôn tới say sưa, hôn cô đến tỉnh luôn.
Lâm Doanh Doanh chớp chớp đôi mắt lim dim buồn ngủ, kinh ngạc nhìn anh: “Anh Thanh Sơn, anh phải ra ngoài hả?”
Hoắc Thanh Sơn: “Buổi tối sẽ về.”
Lâm Doanh Doanh lập tức lười biếng cười lên: “Vậy anh phải nhớ em đó, rảnh ra cái là nhớ.”
Trong lòng Hoắc Thanh Sơn mềm nhũn: “Nhớ.” Thời thời khắc khắc đều nhớ.
Anh để cho Lâm Doanh Doanh ngủ tiếp, anh hôn cô một cái rồi xách túi lên và đi.
Chờ anh vừa đi, Lâm Doanh Doanh đột nhiên có chút trống trải, nếu như Hoắc Thanh Sơn trở về quân đội, vậy bây giờ cô không thể theo vào quân đội, thế chẳng phải là ở riêng hai nơi sao? Hiện tại hai người chính là đang trong thời điểm tình nồng ý mật, ngọt như đường, đâu thể chia xa được chứ?
Không được, cô phải nghĩ cách để theo vào trong quân đội.
Bây giờ anh là liên trưởng, người thân còn chưa đủ tư cách theo vào quân đội, nhưng cô có thể đi tới chỗ đơn vị của anh mà. Cô ngồi dậy, ôm gối của Hoắc Thanh Sơn bắt đầu nghiêm túc chăm chú nghĩ xem mình có thể làm gì.
Đi bộ đội làm cô giáo, vào đoàn văn công dạy hát, nhảy, phụ trách biên đạo múa hoặc là làm biên kịch, những việc nhẹ nhàng nhất này, cô đều có thể làm.
Còn làm lính truyền tin thì mặc dù không mệt mỏi như vậy, nhưng mà... vẫn phải ra thao trường huấn luyện, Lâm Doanh Doanh tự biết mình không chịu đựng nổi, vậy thôi đi.