Xì, Lâm Doanh Doanh cười rộ lên, vỗ anh một cái, "Làm gì mà nghiêm túc thế, chính là ý đó đó, em muốn hẹn hò với anh. Người ta yêu nhau đều đi ra ngoài hẹn hò, bờ sông, quán cà phê này, nhà hàng này, vũ trường này, công viên này. Ở đây không có những chỗ đó, nhưng chúng ta có thể đi bờ sông mà đúng không?"
Khi cô nói muốn đi hẹn hò cô không hề xấu hổ chút nào, những câu mà các cô gái khác xấu hổ khi nói ra, cô đều có thể nói ra một cách rất thoải mái. Bởi vì, có rất nhiều lúc Hoắc Thanh Sơn cũng không hiểu, khiến cô có chút choáng váng. Hoắc Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, cầm cuốc về phía trước, "Mang cái này đi hẹn hò?"
Lâm Doanh Doanh bị anh chọc cho cười đến cúi gập người xuống, nghiêng đầu xinh đẹp nói: "Đúng vậy, bác nông dân, bác có muốn đi hẹn hò với em không?"
Hoắc Thanh Sơn rũ mắt nhìn cô, "Vậy... buổi hẹn hò này có thể làm gì?"
Mặt Lâm Doanh Doanh bắt đầu đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: "Thì... có thể làm gì thì làm cái đó."
Hoắc Thanh Sơn bị cô quyến rũ đến tim đập nhanh hơn, suy nghĩ một chút anh ghé vào sát tai cô và nói: "Dẫn em đi bơi, có đi không?"
Mùa hè nóng, khi nông nhàn, buổi tối có nhiều thanh niên đến để đốt lửa trại, bơi lội, bắt cá, chơi đến nửa đêm mới trở về.
Hai mắt Lâm Doanh Doanh sáng lên, "Thật không? Em có mang bikini nha!"
Hoắc Thanh Sơn thuận miệng hỏi: "Bikini là gì?"
Lâm Doanh Doanh khoa tay múa chân trước n.g.ự.c và bụng mình, "Che lại chỗ này, chỗ này, còn đâu tất cả những chỗ khác đều hở ra."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ầm!
Mặt của Hoắc Thanh Sơn lập tức đỏ bừng lên, anh mím môi, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, "Đừng khua tay múa chân."
Lâm Doanh Doanh nghiêm trang, "Em đây đúng là khua tay múa chân đó, khua tay múa chân như vậy thì có làm sao? Hay là..." Cô nghiêng đầu nhìn anh, cười hì hì, "Anh nghĩ hai chỗ này cũng hở?"
Hoắc Thanh Sơn suýt nữa bị nghẹn bởi những lời này của cô, anh đã bị cô huấn luyện như một phản xạ có điều kiện, cô nói gì, trong đầu anh lập tức có thể hiện lên hình ảnh, cảnh ướt át đó đúng thật là...
Nơi nào đó của anh đã nổi lên biến hóa không thể lừa mình dối người, lúc này mặt trời ngả về phía tây, bọn họ đi đến một bóng cây rậm rạp, anh kéo cô vào trong n.g.ự.c sau đó cúi đầu vào cổ cô rồi hít một hơi thật sâu, hơi thở đã nặng nề hơn mấy phần, "Ở bên ngoài đừng nói lung tung."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-162.html.]
Anh không thể chịu được sự quyến rũ và kích thích như vậy.
Lâm Doanh Doanh đã cảm nhận được thứ hùng vĩ kia, trong lòng cười thầm anh không thể chịu được những lời kích thích đó, đang định nói ra lời kích thích hơn một chút, lập tức nhớ tới lúc thực chiến đau đớn thê thảm, tiểu yêu tinh lập tức sợ hãi, vội vàng thu hồi móng vuốt nhỏ trêu chọc.
Bởi vì đã nói đi hẹn hò, buổi tối mặc bikini đi mò mẫm bơi lội, lúc ăn cơm tối Lâm Doanh Doanh ăn không được yên lòng —— cô căn bản không đói, Hoắc Thanh Sơn thì vừa trầm mặc vừa ăn nhanh hỏa tốc.
Hai người mang trong lòng những bí mật nhỏ không thể để cho ai biết, vừa hưng phấn vừa kích động, cả khóe mắt và đuôi mày đều hiện ra vẻ xuân tình.
Cả bàn nhìn hai người.
Hoắc Thanh Phong: "Anh cả, hai anh chị muốn làm gì vậy?"
Động tác của Hoắc Thanh Sơn lập tức cứng đờ, sau đó thản nhiên nói: "Không phải chuyện của em, em ăn cơm của em đi."
Mẹ Hoắc: "Ăn cơm xong rồi mau đi học chữ đi, Doanh Doanh đã ủy nhiệm cho mẹ làm giám sát, giám sát các con, ai học tốt ngày mai sẽ bổ nhiệm làm đội trưởng."
Vì vậy nên mấy người họ cũng không kịp đi hóng mát, nhao nhao kéo Hoắc Thanh Hồ đi học bài.
Chờ các em gái em trai của chồng bị mẹ Hoắc bắt ngồi yên một chỗ học bài, Lâm Doanh Doanh chờ trời tối một chút, sau đó trở về phòng lén thay bikini, bên ngoài mặc váy dài, sau đó lấy khăn, dầu gội đầu, xà bông thơm và những thứ khác vào trong một cái túi vải, còn cầm theo một hộp bánh quy nữa.
Hoắc Thanh Sơn thì mang theo một cái ba lô hành quân đơn giản, chăn vải mỏng linh tinh đeo trên lưng. Anh còn cầm theo đèn pin, và diêm.
Sắm sửa xong, hai người tay trong tay, em nhìn anh anh nhìn em, trong lòng cảm giác hưng phấn và kích động như có một bí mật lớn.
Hai người rón ra rón rén chạy ra ngoài, sợ bị Hoắc Thanh Hồ bắt gặp, thành công chạy được ra ngoài cửa.
Lâm Doanh Doanh thè lưỡi, dí dỏm nói: "Thảo nào nhiều người thích hẹn hò như vậy, hóa ra thật sự rất kích thích."
Hoắc Thanh Sơn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, bá đạo mà kéo cô sát vào người mình, ánh mắt thâm thúy tràn đầy dục vọng chiếm hữu nói không nên lời: "Không được hẹn hò với người khác, không được tìm kích thích từ chỗ người khác."
Lâm Doanh Doanh khẽ cười, ôm lấy cánh tay anh ý bảo anh mau xuất phát đi.