Hoắc Thanh Hồ xì một tiếng, nắm chặt hai đầu quả dưa, dùng sức bửa đôi thành hai nửa, đắc ý liếc nhìn Lâm Doanh Doanh một cái, nhét cho cô một nửa lớn: “Có quả dưa như vậy mà còn cần dùng dao?”
Lâm Doanh Doanh: “Xem như em có khả năng.”
Hoắc Thanh Hồ: “Thật không khéo, chỉ khỏe hơn chị thôi.”
Lâm Doanh Doanh đoạt lấy dưa lưới, cắn một miếng: “Oa, thật là ngọt!” Cô cắn một miếng rồi dùng khăn hứng lấy để đỡ rơi rớt, sau đó cầm đi ra ngoài đứng ở đường nhìn ngắm một chút, định đi về hướng bắc để đón Hoắc Thanh Sơn.
Lúc này mới có nửa ngày không gặp mà cô đã nhớ anh rồi.
Thời gian đội sản xuất tan làm vào mùa hè là khoảng sáu tiếng, chỉ là tác phong của các đội trưởng không giống nhau, quy định cũng không giống nhau. Có người cứng nhắc thì nhất định phải chờ đủ sáu tiếng rưỡi mới tan làm, có người linh hoạt thì làm xong những việc được giao là tan làm.
Hoắc Thanh Sơn làm việc rất nhanh, tuyệt đối sẽ tan làm sớm về nhà với cô, anh biết cô sẽ nhớ anh mà.
Cô đứng ở chỗ đất cao ở cổng thôn nhìn quanh, cắn một miếng dưa lưới, vui vẻ vô cùng.
Diệp Chi Đình đi tới từ một hướng khác, ở đằng xa đã nhìn thấy cô đứng ở đó nhìn quanh, trong tay còn cầm một miếng dưa lưới gặm.
Trong lòng anh ta có một cảm giác bi thương không nói ra được, đây là cô con gái được chiều chuộng Lâm Doanh Doanh đó sao? Cô soi mói, chú trọng biết bao, không ai có thể rõ ràng hơn anh ta.
Khi còn bé trường học tổ chức dã ngoại ở vùng ngoại thành, cô không chịu ăn cơm ở chỗ đất hoang, chê bẩn. Anh ta liền lấy ra hai cái ô che cho, làm một cái lều vải nhỏ tạm thời cho cô, cùng tránh ở bên trong ăn cơm với cô. Trong hộp cơm của cô có thịt thăn chiên và trứng kho ăn rất ngon, cô sẽ dùng thìa nhỏ chia sẻ với anh ta, khi đó bọn họ vẫn là bạn tốt duy nhất của nhau.
Mà bây giờ, cô đã không còn coi anh ta làm bạn tốt nữa rồi.
Vốn dĩ anh ta xuống nông thôn là vì để bảo vệ cô, nhưng vì sao mà cuối cùng lại đánh mất cô chứ? Anh ta thậm chí còn không biết mình làm sai chỗ nào, không làm tốt chỗ nào mà lại để cho Hoắc Thanh Sơn chớp lấy thời cơ.
Thế nhưng bảo anh ta thừa nhận mình sai rồi, anh ta lại cảm thấy mình không hề sai. Bảo anh ta buông bỏ tự tôn đi cầu xin cô, anh ta cũng không làm được, anh ta không muốn để cho cô nhìn thấy một mặt hèn yếu của mình.
Thôi, cứ như vậy đi. Anh ta đã quyết định vào bộ đội, bây giờ là muốn tới tạm biệt cô, nhưng không biết phải dùng tâm trạng như thế nào để đối mặt với cô đã gả làm vợ cho người khác.
Diệp Chi Đình nhìn cô thật sâu một cái, sau đó xoay người chạy đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-161.html.]
Lâm Doanh Doanh nghe thấy tiếng động quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng anh ta đã đi xa.
Cô làm một cái mặt quỷ với Diệp Chi Đình, hô: “Dáng vẻ anh chạy thật là xấu xí~”
Khi còn nhỏ mỗi lần cô cãi nhau với Diệp Chi Đình đều sẽ nói là “Dáng vẻ xx của anh thật là xấu xí.” Diệp Chi Đình sẽ tức giận rất lâu, cho đến khi nào cô lại chạy theo anh ta nói chuyện dỗ anh ta, anh ta lại vui vẻ.
Bất kể nói thế nào thì khi còn nhỏ anh ta bầu bạn với cô trong thời gian hơn mười năm, Lâm Doanh Doanh đã bình tĩnh lại rất cảm kích anh ta, cũng vui vẻ chúc phúc cho tương lai của Diệp Chi Đình, hy vọng tiền đồ của anh ta rộng lớn, vạn sự thành công.
Đợi một lát, cô liền thấy Hoắc Thanh Sơn vác cuốc sải bước đi tới, cô lập tức hoan hô lên: “Anh Thanh Sơn~”
Mặc dù giọng nói của cô mềm mại, thế nhưng không khí ở nông thôn trong sạch, tầm nhìn vô cùng tốt, âm thanh cũng rất dễ dàng truyền ra xa.
Hoắc Thanh Sơn nghe được giọng nói của cô, tăng nhanh bước chân đi tới chỗ cô theo bản năng, qua một khúc cua lập tức nhìn thấy cô đứng ở đó vẫy tay với anh, cô xinh đẹp rạng ngời, trong diễm lệ lại mang theo thanh thuần giống như một câu sơn trà vậy.
Lâm Doanh Doanh lập tức biến thành con chim nhỏ lao vào trong n.g.ự.c anh, ỏn à ỏn ẻn nũng nịu với anh: “Ya, mới nửa ngày không gặp mà em đã rất nhớ anh~”
Hoắc Thanh Sơn ôm cô một cái, thấp giọng: “Anh cũng nhớ em.”
Lâm Doanh Doanh cười khanh khách, đưa một nửa dưa lưới mình để lại cho anh: “Em ăn rồi, rất ngọt.”
Hoắc Thanh Sơn cắn một miếng: “Em ăn đi.”
Lâm Doanh Doanh cứng rắn nhét cho anh: “Em đã uống canh cá rồi, đang rất no.” Cô kéo cánh tay anh: “Anh Thanh Sơn, chúng ta ra bờ sông hẹn hò đi.”
Hoắc Thanh Sơn: “Hẹn hò?”
Bây giờ mấy từ này ở nông thôn cũng không thịnh hành, hẹn hò gì đó anh không hiểu.
Lâm Doanh Doanh: “Chính là người yêu đi chơi với nhau.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Sơn nghiêm mặt nói: “Hai ta là vợ chồng hợp pháp, cũng không phải là người yêu đi chơi.”