Thím ba Hoắc bỗng chốc sửng sốt, ngay sau đó đen mặt khí tức trầm xuống: “Cô con dâu nhỏ của chị đang nói cái gì đấy, sao lại khó nghe như vậy?”
Lâm Doanh Doanh cười hì hì: “Ai ya, thím ba, thím đừng nóng giận mà, thím nói đùa với mẹ cháu, cháu nghe thì thấy mới lạ, hay ho. Cháu cũng chỉ là tùy tiện nói đùa với thím một chút thôi mà, thím xem thím lại còn tức giận nữa chứ, chẳng vui gì cả---”
Lâm Doanh Doanh kéo dài âm cuối, cô người đẹp, giọng ngọt, nhất là khi ỏn à ỏn ẻn như vậy đúng là có thể làm cho thím ba Hoắc buồn nôn đến chết.
Thím ấy nghiêm mặt nói người ta ở nhà ấp trứng, nuôi ấu trùng thì được, nếu như người ta không vui thì chính là nói đùa không có gì, làm sao mà đập lại lên người mình thì lại không được vậy?
Thím ba Hoắc thấy Lâm Doanh Doanh yêu kiều mềm yếu, thế nhưng không ngờ cô lợi hại như vậy, nhất thời lại nghĩ tới ngày kết hôn Lâm Doanh Doanh dặn dò Hoắc Thanh Phong không cho thím ấy ăn anh đào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhất thời thím ấy tức giận, mặt cũng lạnh xuống, rất muốn nổi giận, thế nhưng khi vừa đối diện với gương mặt minh diễm tuyệt mỹ của Lâm Doanh Doanh, lập tức sụp xuống.
Lâm Doanh Doanh là con của cán bộ tới từ trong thành phố, có ưu thế thân phận để chèn ép. Khi cô kết hôn có quân nhân mang s.ú.n.g dự tiệc tô điểm thêm, còn có nhiều đồ cưới và sính lễ như vậy nữa, những thứ này đều là tượng trưng cho thân phận, địa vị, để cho những người chưa bao giờ nhìn thấy sự đời tự nhiên cảm thấy tự ti và chủ động đặt cô ở một tầm cao khác.
Mà Lâm Doanh Doanh cố ý nghiêm mặt lại, khí chất yêu kiều, mềm mại trong nháy mắt trở nên lãnh diễm, cao quý, cũng làm cho người ta không dám khinh thường, các thanh niên tri thức cũng phải sợ hãi, chứ đừng nói chi là mấy người đàn bà ở nông thôn.
Thím ba Hoắc có thể khóc lóc om sòm lên với mẹ Hoắc, chơi xấu làm ầm ĩ với những người đàn bà khác, nhưng ở trước mặt Lâm Doanh Doanh thì thím ấy lại không dám.
Không dám khóc lóc om sòm, tức giận còn phải kìm nén ở trong bụng, kìm nén đến nỗi gương mặt đen phơi nắng đến đỏ biến thành màu như gan lợn.
Mẹ Hoắc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thím ấy như vậy, không nhịn được mà cười lên: “Thím ba này, thím có chuyện gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-158.html.]
Lúc này thím ba Hoắc mới nặng nề thở ra một hơi, ỉu xìu nói: “Có thể có chuyện gì chứ, còn không phải là tới thăm chị một chút sao. Ngày nào chị cũng không ra ngoài nói chuyện, cả ngày ngột ngạt trong nhà. Có con dâu rồi mà còn như vậy hả? Những công việc nhỏ nhặt này mà còn cần chị động tay vào? Để cho cháu dâu làm đi!”
Không đợi mẹ Hoắc nói gì, thím ấy đã ngấm ngầm mỉa mai nói: “Thím nói này, cháu đã làm dâu rồi, cũng không thể nhõng nhẽo như tiểu thư được, cái này không biết, cái kia cũng không biết...”
Lâm Doanh Doanh vẫn cười hì hì, nhìn thím ba Hoắc giống như nhìn người ngu: “Cháu biết ca hát, nhảy múa, biết đọc sách, biết viết văn, biết tính toán sổ sách, biết đi xe đạp, biết lái xe jeep, có thể làm cán bộ, có thể làm lãnh đạo, thím ba, thím nhìn xem, thím chỉ dẫn cho cháu những thứ như vậy được hả?”
Sắc mặt thím ba Hoắc càng khó coi hơn, nhưng lại không biết phải oán giận lại như thế nào, cuối cùng chỉ đành phải nói một câu giải quyết tận gốc: “Những thứ này đều chẳng làm được gì cả, nông dân như thím không dùng được. Ở thôn quê chúng ta biết nấu cơm, biết ra đồng, có thể sinh con, còn có thể phục vụ chồng...”
Lâm Doanh Doanh chậm rãi cắt đứt lời thím ấy: “Thím ba, xin lỗi, nhưng cháu và thím không giống nhau. Thím ở nông thôn nấu cơm, ra đồng, sinh con, phục vụ chồng, đó là bởi vì chồng thím chỉ là một nông dân. Bây giờ chồng cháu là liên trưởng, sư đoàn trưởng... Chúng ta làm sao có thể giống nhau được chứ?”
Thím ba Hoắc trừng mắt đến nỗi con ngươi cũng sắp b.ắ.n ra ngoài, người này... cô vợ hư hỏng, đúng là có thể làm người ta tức c.h.ế.t mà!
Cho tới bây giờ thím ấy chưa từng nghĩ có một ngày nào đó sẽ không chiếm được ưu thế khi cãi nhau, đúng là làm thím ấy nghẹn c.h.ế.t mà!
Lâm Doanh Doanh thở dài: “Aiz, nếu không thì cũng không thể cho thanh niên tri thức xuống thôn quê làm gì, chính là vì để sửa đổi, xây dựng nông thôn mới, để cho đông đảo phụ nữ được tiếp cận với thời đại mới, nhảy khỏi cái vòng nhỏ hẹp trong quá khứ, ngắm nhìn thế giới nhiều một chút, ngắm nhìn người khác nhiều hơn, trong ba người, ắt có thầy của ta, học hỏi thanh niên tri thức thật tốt. Nhìn xem người ta giữ vệ sinh như thế nào, người ta văn minh ra làm sao, người ta tôn trọng lẫn nhau như thế nào.”
Hì hì.
Thím ba Hoắc: “Tôi nhớ ra rồi, bác cả còn tìm tôi, chị dâu, tôi đi trước đây.”
Thím ba Hoắc nhấc chân lên chạy huỵch huỵch như con chuột, tốc độ kia giống như một con mèo đang chạy phía sau muốn vồ thím ấy lại vậy.
Mẹ Hoắc hô một câu: “Vậy thím ba đi thong thả nhé, đừng có gấp gáp mà vấp chân...”