Những ngày bình thường khác chỉ cần ngủ trưa nửa tiếng là đủ, ngày trước nằm xuống là ngủ luôn, sau đó đến giờ tự động tỉnh lại. Nhưng bây giờ trong n.g.ự.c có một cô vợ yêu kiều nhuyễn ngọc ôn hương, miệng nhỏ vẫn còn đang cong lên chỗ xương quai xanh, hoặc trên cổ anh, từ trên xuống dưới toàn thân bất kể là chỗ nào cũng đều khiêu khích anh, bảo anh làm sao mà ngủ được?
Nhưng cô lại không ngủ ngoan, cái chân gác lên ngang hông cứ nhất định phải cọ cọ xuống dưới, nhìn tư thế phóng khoáng của cô, có lẽ là không còn đau nữa rồi...
Hoắc Thanh Sơn cảm thấy mình vừa kết hôn đã có thể tu luyện thành thánh, cho dù địch dùng mỹ nhân kế, chỉ cần không phải là cô thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Anh cưỡng bách bản thân không được nhìn cô, trong đầu thầm đọc quân quy và điều lệ đảng, làm cho mình tĩnh lặng lại, suy nghĩ như vậy rồi miên man ngủ mất.
Hoắc Thanh Sơn ngủ nửa tiếng liền tỉnh lại, còn Lâm Doanh Doanh đã tiến vào giấc ngủ say, ngủ rất say sưa. Lúc này cô khác hoàn toàn so với lúc vừa mới ngủ, bây giờ lại giống như một con mèo nhu thuận, tay chân co lại rúc vào một góc, ngủ vừa ngoan vừa an tĩnh.
Hoắc Thanh Sơn hôn lên má cô một cái, xuống đất chuẩn bị đi làm.
Mẹ Hoắc đã thức dậy xử lý mấy con cá chép và cá diếc trong phòng bếp, không quá to, nhưng vì bắt được ở trong sông nên vô cùng tươi sống, bất kể là kho hay nấu canh thì ăn đều ngon.
Mẹ Hoắc hỏi anh: “Thanh Sơn, lần này con ở nhà bao nhiêu ngày?”
Hoắc Thanh Sơn: “Cộng thêm thời gian nghỉ kết hôn thì còn có thể ở thêm một thời gian ngắn nữa.”
Mẹ Hoắc nhỏ giọng nói: “Vậy con có dự tính gì không? Mẹ thấy Doanh Doanh rất dính con.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu như con trai trở lại đơn vị, để một mình cô vợ trẻ ở nhà, mẹ Hoắc cảm thấy cơ hơi tàn nhẫn. Nhưng nếu như chồng mà dẫn người nhà tới quân đội, mang theo vợ qua đó cũng không có chỗ ở, không được phê duyệt ở phòng đơn.
Ý của mẹ Hoắc có phải là nhờ vả quan hệ, sắp xếp một gian phòng đơn ở nhà ở tập thể hay không, dù là bé một chút cũng không sao, dù sao bọn họ không để cho Lâm Doanh Doanh đi theo quân đội là được mà.
Nghe mẹ Hoắc nói vợ mình dính người, Hoắc Thanh Sơn liền hơi nóng mặt lên, tựa như trong n.g.ự.c còn lưu lại cảm giác ôn nhuyễn kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-155.html.]
Quân đội bọn họ vẫn luôn có tin đồn nói là thay đổi theo tình hình thế giới, ổn định theo thế cục trong nước, quân đội muốn tiến hành cải chế. Có một vài phân quân khu phải thu hẹp, còn muốn xóa bỏ một số phiên hiệu quân đội, thống nhất đủ loại.
Sư đoàn của bọn họ phải cắt cử toàn bộ người đi tới những vùng khác để tiến hành sản xuất xây dựng, bổ sung lực lượng công nông còn thiếu. Còn có người nói bộ đội muốn chọn ra một nhóm chiến sĩ cơ sở và sĩ quan ưu tú, đi đến biên giới, thi hành nhiệm vụ ở nơi đó, đi tới nơi khổ cực nhất cũng là nơi dễ dàng lập công thăng chức nhất.
Nếu như là ngày trước chưa kết hôn, anh tình nguyện đi tới biên giới, phụ cấp nhiều hơn để cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn.
Thế nhưng bây giờ kết hôn rồi anh lại không muốn đi nữa, bởi vì đi một lần phải hai, ba năm mới có thể luân cương trở về, anh không nỡ rời xa cô.
Mẹ Hoắc biết con trai từ nhỏ đã có chủ kiến, không phải loại người không có tính toán trước, cười nói: “Được, vậy mẹ yên tâm rồi. Thấy con cưới vợ, vợ chồng son ân ân ái ái, mẹ cũng không còn bận tâm cái gì nữa rồi.”
Hoắc Thanh Hà đi ra từ trong nhà: “Mẹ, mẹ thiên vị cũng vụng trộm thôi chứ, sao lại nói không còn bận tâm cái gì nữa ngay trước mặt con gái vậy chứ? Vậy chị em chúng con không phải là nỗi bận tâm của mẹ thì là cái gì?”
Mẹ Hoắc cười mắng: “Đúng, bận tâm con nhất, cả ngày cứ quấy nhiễu người khác thôi.”
Hoắc Thanh Hà: “Con quấy nhiễu người khác, vậy buổi trưa mẹ già của con học được mấy chữ rồi?”
Sau khi ăn cơm trưa xong, Hoắc Thanh Hồ dạy mọi người mấy chữ, dựa theo yêu cầu của Lâm Doanh Doanh không học những cái gì mà Giai Cấp Khổ, Huyết Lệ Thù, trực tiếp học từ những vật dụng thường gặp là được, mấy thứ như là người miệng tay, trên giữa dưới, lớn nhỏ ít nhiều, sông hồ biển, sau đó sẽ bắt đầu học đến tên của mọi người trong nhà, rồi lại học viết.
Mẹ Hoắc chỉ chỉ vào cá chép trong chậu cá: “Cá chép.” Bà còn dùng tay khua khua mấy cái: “Con cá nhỏ này bơi một dặm, biến thành cá chép.”
Hoắc Thanh Hà cũng kinh ngạc: “Ai ya, mẹ già à, mẹ giỏi lắm? Cái này cũng có bí quyết hả?”
Mẹ Hoắc đắc ý nói: “Dĩ nhiên, chị dâu con nói cho mẹ, mẹ nhớ ngay lập tức. Mẹ nói cho con biết, thầy dạy rất quan trọng đó.”
Hoắc Thanh Hà bĩu môi, xì một tiếng: “Mẹ đừng đắc ý, hai phút sau là mẹ sẽ quên ngay.”
Mẹ Hoắc: “Hà tiên cô đội cái mũ màu xanh xanh, chính là Thanh Hà con.”