Ngày mùa hè dài, ăn trưa xong hầu như đều phải ngủ trưa một chút, buổi chiều khoảng hai giờ sẽ đi làm việc, nếu như không ngủ trưa buổi chiều sẽ mơ màng nặng nề, không có sức lực.
Dĩ nhiên mấy đứa tinh lực dồi dào kia không chịu đi ngủ, Hoắc Thanh Phong muốn đi bơi lội bắt cá, Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân cũng muốn đi bắt ve sầu, ồn ào tán gẫu cứ như là vĩnh viễn không biết mệt vậy.
Lâm Doanh Doanh vẫn luôn có thói quen ngủ trưa, mới vừa xuống nông thôn đã rối loạn thói quen làm việc và nghỉ ngơi, sau khi kết hôn lại hoạch định lại.
Ăn cơm xong đi dạo trong sân mấy vòng, nhìn gà ngắm heo một chút, sau đó gặm một miếng dưa ngọt người khác đưa cho rồi rửa tay chải đầu, leo lên giường chuẩn bị ngủ trưa. Cô nằm trên mép giường, nhìn xuống phía dưới: “Anh Thanh Sơn?”
Trời quá nóng, không có Hoắc Thanh Sơn làm gối ôm không ngủ được.
Hoắc Thanh Hà thò đầu ra từ gian phía đông, cười với cô: “Tôi nói này chị dâu, tại sao chị không thể rời khỏi anh tôi một phút nào thế?”
Lâm Doanh Doanh không hề xấu hổ chút nào: “Anh em đẹp trai, tình cảm của hai anh chị tốt~, anh em đâu?”
Hoắc Thanh Hà bĩu môi: “Tôi nào biết? Chị buộc chặt lưng quần của mình lại đi.”
Ngoài miệng nói không biết, nhưng chân lại đi ra ngoài, đứng ở cửa nhà một lúc thì nhìn thấy có hai đứa bé đang chơi ở chỗ ngã ba, cô ấy hô: “Các em có nhìn thấy chồng của thanh niên tri thức Lâm không?”
Hai đứa bé đều từng được ăn kẹo của thanh niên tri thức Lâm, cười ha ha một tiếng, một đứa bé chỉ chỉ phía nam: “Chẳng phải ở kia sao?”
Quả nhiên Hoắc Thanh Sơn xách mấy xâu cá sải bước trở về từ bên ngoài, tóc anh ướt nhẹp vẫn còn đang nhỏ nước, ống quần xắn lên đầu gối, phía trên mặc áo ba lỗ, cầm áo ngoài trong tay. Toàn thân thon dài thẳng tắp, đường con cơ bắp quyến rũ mượt mà, có một loại mỹ cảm làm cho người ta lóa mắt mê say.
Hoắc Thanh Hà: Woa, anh cả tôi đẹp trai như vậy, sau này phải tìm một người giống như thế, không thể để cho Lâm yêu tinh kia đắc ý được!
Cô ấy bĩu môi bỏ lại một câu: “Hoắc Thanh Sơn, vợ anh tìm anh đi ngủ kìa.” Nói xong quay đầu chạy mất.
Hoắc Thanh Sơn: “...” Hết một người lại tới hai người đều thiếu dạy dỗ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-154.html.]
Hai đứa trẻ con ở ngã ba liếc nhìn Hoắc Thanh Sơn mà cười ha ha, bọn chúng mới chỉ năm, sáu tuổi, một đứa bé hiếu kỳ nói: “Chú Thanh Sơn, vợ chú lớn như vậy rồi mà tại sao còn muốn tìm chú ngủ trưa hả? Cháu nhỏ như vậy mà cũng đã ngủ một mình được rồi, cô ấy vẫn còn b.ú sữa mẹ sao?”
Một đứa khác đập cậu bé một cái: “Ngốc! Anh Thanh Sơn đâu có sữa, là vợ anh ấy cho anh ấy b.ú sữa mẹ.”
Dưới chân Hoắc Thanh Sơn bỗng chốc lảo đảo, quay đầu trợn mắt nhìn hai đứa trẻ con kia một cái, sâu xa nói: “Trẻ con thì đừng nói bậy.”
Đứa bé kia: “Em cũng không nói mò mà, cha em còn trốn em và em trai, trộm uống sữa của mẹ em mà, làm hại em cũng bị buộc cai sữa.”
Ở nông thôn có một vài người phụ nữ có chồng sinh đứa này nối liền đứa kia, đứa này chưa đến tuổi cai sữa mà đã đến đứa kia cho nên những đứa lớn và đứa nhỏ sẽ tranh ăn với nhau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có một vài đứa thậm chí đến năm tám, chín tuổi vẫn còn b.ú sữa mẹ, mà đến mười tuổi cũng có.
Hoắc Thanh Sơn lặng lẽ về nhà, đi vào sân rửa mặt, hạ nhiệt lửa nóng trên người, sau đó đi vào sân để cá vào một cái chậu sành trong phòng bếp, múc hai gáo nước, đậy lại bằng nắp gỗ rồi chặn lại, tránh cho mấy con mèo chạy loạn khắp thôn tới cắp cá tanh.
Anh rửa tay rồi vào gian nhà phía đông, chỉ thấy Lâm Doanh Doanh đang nằm dạng tay dạng chân trên giường, miễn cưỡng quạt cái quạt hương bồ, cặp mắt to đẹp long lanh kia đã buồn ngủ tới không mở ra được, nhưng vẫn ương ngạnh mở ra.
Thấy anh về, mắt cô lập tức sáng lên, nghiêng người nhìn anh, ngoắc ngoắc tay, nhỏ giọng nói: “Mau tới đây.”
Cô mặc quần áo ngủ, đã cởi bỏ áo n.g.ự.c xuống, từ góc độ này của anh đã có thể nhìn thấy hai hình tròn tròn mềm mại, trắng như tuyết kia. Mặt anh lập tức đỏ đến tận mang tai, những lời nói hồ đồ vô tri của đứa bé ở ngoài đường kia vẫn còn vang lên bên tai anh, làm cho toàn thân anh nóng ran.
Nhất là tối hôm qua còn vừa mới lăn lộn tới nửa đêm, bây giờ nhớ tới, trong nháy mắt cơ thể liền phản ứng mãnh liệt, làm cho người ta muốn coi thường cũng không thể được.
Lâm Doanh Doanh từ từ trợn tròn mắt lên, che cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc nhìn anh, chỗ đó.
Hoắc Thanh Sơn mất tự nhiên né người đi, nhấc chân lên giường: “Tại sao còn chưa ngủ?” Âm thanh có chút khàn khàn.
Lâm Doanh Doanh lập tức rúc vào trong n.g.ự.c anh: “Chờ anh mà, anh không ở đây em không ngủ được.” Cô dùng chân đá đá vào đôi chân dài của anh, để anh bày ra tư thế mà cô muốn, cũng để cánh tay anh thành một góc độ thích hợp, tự mình tiến vào làm ổ. Một tay cô ôm lấy cổ anh, một chân đè lên vòng eo thon nhỏ của anh, cơ thể dán vào lồng n.g.ự.c lành lạnh của anh, một giây sau đã thư thái khoan khoái ngủ mất.
Hoắc Thanh Sơn: “...”