Hoắc Thanh Sơn vẫn luôn không chen lời được ở một bên lẳng lặng nhìn, làm thế nào cũng không nghĩ ra nổi tại sao lúc đi vận chuyển lại có thể lấy được một người vợ tốt như vậy. Hơn nữa, còn là chuyện tốt trên trời rơi xuống, đều không cần anh phải đi cầu cạnh, đúng là không chân thật.
Lâm Doanh Doanh nghiêng đầu cười một cách xinh đẹp với anh, nháy mắt một cái, ném một ánh mắt quyến rũ mà vợ chồng son mới có thể ngầm hiểu, sau đó chỉ huy Hoắc Thanh Hồ nhớ kỹ những thứ này, sau này cứ chiếu theo mà làm.
Hoắc Thanh Phong vốn là kiểu người không thích học tập, nhất định muốn chống lại, kết quả là bị Lâm Doanh Doanh dụ dỗ như vậy, ngược lại cũng hăng hái mười phần.
Hoắc Thanh Phong: “Cậu út, sau này em phụ trách bổ túc cho anh trai em. Anh trai em dẫn em đi bơi lội bắt cá.”
Hoắc Thanh Hà: “Cậu út, em bổ túc cho chị.”
Lần đầu tiên Hoắc Thanh Hồ nếm trải cảm giác được người khác tranh đoạt, gương mặt lạnh lùng nhỏ nhắn cũng không lạnh lùng nổi nữa, không nhịn được mà cười lên: “Được rồi, được rồi.” Để xem biểu hiện của mọi người, ha ha.
Thấy cậu ấy cười gian trá như vậy, Lâm Doanh Doanh lại b.ắ.n cho cậu ấy một nhát: “Hai em có thể tham dự để tranh chức trưởng máy thu thanh, nhưng hai đứa là học sinh, yêu cầu cao hơn. Chẳng những phụ trách bài tập của mình, mà còn phải phụ trách giảng bài cho người nhà, giám sát đốc thúc tình hình mọi người làm bài tập và học tập.”
Hai cậu bé: “Được!”
Mẹ Hoắc cười ha ha xoa xoa tay: “Chúng ta mau ăn cơm đi, cơm nước xong các con đi làm luôn, mẹ học trước một ít.”
Bà không biết một chữ bẻ đôi nào, tất nhiên biết thân biết phận nên làm trước vẫn hơn, hơn nữa bà có thái độ phối hợp tích cực như vậy, cũng sẽ kích thích bọn nhỏ, để cho bọn họ hưng phấn. Mọi người thi đấu học tập, còn tốt hơn là thi đấu cãi nhau, tranh ăn.
Mẹ Hoắc miễn bàn là vui mừng biết bao. Nhớ năm đó, bà vì để cho con thứ hai đi học, rất quyết tâm phải đánh con, đánh đến nỗi nát cả cán chổi, kết quả cũng không để ý tới cậu nữa.
Vẫn là Doanh Doanh có biện pháp, người trong thành phố có kiến thức sâu rộng.
Lâm Doanh Doanh cầm hai đồng tiền đi ra, đưa cho Hoắc Thanh Phong, nói với cậu: “Em đi ra công xã mua một chồng vở và bút chì về, đến lúc đó phát cho mỗi người một cái trước.”
Hoắc Thanh Phong lập tức nói: “Chị dâu, chúng em mới học, dùng vở lãng phí, không bằng mua mấy phong giấy dán cửa sổ về làm vở, cái này rất rẻ.”
Bình thường cậu hay để ý những giá cả của đồng dùng hàng ngày, cũng nghĩ tới chuyện mua về bán lại, đáng tiếc không có cách nào cả, nếu như Lâm Doanh Doanh có quan hệ, cậu cảm thấy sau này chuyện mua đi bán lại cũng dễ dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-153.html.]
Tuyệt đối lợi hại hơn Dương Ngọc ở đồn Dương Gia kia!
Không biết là cậu hâm mộ Dương Ngọc kia biết bao, trước kia tiếp xúc nhiều lần muốn làm cùng với Dương Ngọc, thế nhưng Dương Ngọc không chịu.
Bây giờ, có chị dâu, chẳng cần người khác nữa!
Cậu vì tiết kiệm tiền còn dặn dò Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân: “Hai đứa phải học thật tốt vào, trường học của các em có phần thưởng. Học giỏi sẽ được phát vở và bút chì, không cần tự mua.”
Hoắc Thanh Hồ: “...” Anh không đi học được, nhưng những chuyện này anh lại nhớ rõ nhỉ.
Cậu ấy nói lầm bầm: “Được rồi. Em sẽ cố gắng hết sức.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh liền cười nói: “Nếu như hai em được thưởng vở, bản thân không dùng hết, mang về nhà dựa theo giá cả của Cung Tiêu Xã mua lại.”
“Thật sao?” Hai cậu lập tức phấn chấn tinh thần lên, chỉ hận không thể lập tức tới khi làm bài kiểm tra giữa kỳ và cuối kỳ để được phát phần thưởng!
Sắp xếp xong liền dọn cơm, cơm trưa rất phong phú, bây giờ rau cải trong vườn rau rất tươi tốt, tùy tiện thêm một chút dầu hoặc là chút thịt đều rất ngon, huống hồ nhà họ Hoắc cũng có một ít đồ sấy mà liên trưởng Đinh đưa tới.
Thêm một số thịt xông khói hoặc gà thịt và vịt với bất kỳ loại rau theo mùa nào, đều thơm phức mê người, làm Hoắc Thanh Phong ăn gắp liên tùng tục.
Lâm Doanh Doanh hoài nghi cậu không nhai đã nuốt luôn!
Bọn họ ăn cơm sẽ không nhường ai cả, dù là Hoắc Thanh Hà e lệ rụt rè cũng biết ăn nhanh, cho dù là Tạ Vân nhỏ nhất mà cũng không cần nhường, cậu bé sẽ tự biết tranh cướp thức ăn từ trong khe hở.
Ngược lại là Lâm Doanh Doanh cần mọi người săn sóc.
Mẹ Hoắc múc cho cô một chậu nhỏ, thỉnh thoảng Hoắc Thanh Sơn cũng gắp cho cô mấy miếng thịt.
Hoắc Thanh Hà đang cướp thức ăn mà còn có thời gian rảnh miệng cười nhạo cô: “Em nói này anh cả, chính anh chậm trễ không cướp đồ ăn mà còn tranh cho chị dâu, đúng là tay cướp cơm chuyên nguyện, lợi hại!”
Bọn họ cũng đã từng nghe nói tới, trong bộ đội ăn cơm dựa vào tranh cướp, xem ra mặc dù tính tình anh cả nhàm chán, nhưng tay cũng không nhàm chán nhỉ.