Cũng bởi vì muốn vào thành phố nhất nên mới biết vào thành phố không dễ, người nhà quê hoàn toàn không thể có được hộ khẩu trong thành phố. Trước kia có người trẻ tuổi nhà nông học giỏi, thi vào một trường thì cũng có thể, nhưng bây giờ không tuyển sinh nên con đường đứt gãy. Mà lại còn là con gái nông thôn thì phải được gả cho một người trong thành phố, thế nhưng muốn gả cho người trong thành phố đâu có dễ dàng như vậy chứ?
Mọi người đều là người bình thường, nhà ai cũng không có thừa tiền để nuôi thêm một người không công việc, không kiếm được tiền.
Dĩ nhiên cũng có người gả được, nhưng đại đa số đều là mấy loại người như lão già lưu manh, người tàn tật, kẻ ngốc, dù sao có người nào tốt thì cũng sẽ tìm những cô gái trong thành phố để kết hôn. Công chức bình thường thì lại không có mấy ai có dũng khí để trở thành bán biên hộ. (chỉ hộ gia đình có cặp vợ chồng một người là dân thành phố, một người là người nông thôn.)
Dựa vào cố gắng của chính mình? Vậy thì càng là hy vọng hão huyền. Hoắc Thanh Hà hoàn toàn không thấy khả quan, cảm thấy Lâm Doanh Doanh chính là đang nói khoác, lừa gạt người khác.
Lâm Doanh Doanh: “Nghe chị, chị bảo em có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình để vào thành phố, không cần dựa vào bất kỳ người nào cả. Dựa vào chính bản thân mình, đường đường chính chính vào thành phố.”
Hoắc Thanh Phương: “Chị dâu, em tin chị.”
Hoắc Thanh Phong: “Em... Không muốn đi học.” Khi còn nhỏ đều là bị ép buộc đi học, học đến năm lớp ba thì không muốn học lên nữa, đến tận bây giờ đều chữ thầy trả thầy hết rồi.
Lâm Doanh Doanh nhìn cậu: “Em không muốn đi học, vậy nếu như ngày nào đó chị có một cơ hội, phải đi nhận một lượng hàng hóa lớn, cần em trợ giúp bán đi cho chị, mà em lại nhìn không hiểu một mục nào cả, thử hỏi chị có dám giao cho em không?”
Hoắc Thanh Phong vừa nghe đã tức giận: “Em có thể mà, em tính sổ sách rất nhanh!”
Lâm Doanh Doanh: “Em cho rằng em biết tính sổ sách là được? Vậy em chỉ có thể đi làm một người bán hàng rong trên đường phố mà thôi.”
Vẻ mặt Hoắc Thanh Phong bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Lâm Doanh Doanh lại bắt đầu treo giải thưởng ảo cho từng người bọn họ, nói: “Chị có một cái đồng hồ đeo tay cũ, vẫn còn rất tốt, nếu ai thi đậu vào tổ cơ vụ, chị sẽ cho người đó đeo.”
“Thật sao?” Mấy chị em cả kinh tất cả đều đứng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-152.html.]
Đồng hồ đeo tay! Anh cả bọn họ cũng còn không có nữa là. Nghe nói mua được một cái đồng hồ đeo tay rất phí sức, phải cần tới một trăm bốn mươi, năm mươi tờ phiếu công nghiệp, thậm chí có thể phải hai trăm tấm. Hơn nữa, dù là có tiền, có phiếu, nhưng người ở nông thôn cũng không mua được đồng hồ đeo tay, phải nhờ thanh niên tri thức trong thanh phố mua giúp vào dịp ngày nghỉ ăn tết.
Chị dâu lại có một cái đồng hồ đeo tay để đó không dùng, muốn tặng cho bọn họ?
Mặt Hoắc Thanh Hà đỏ rần lên: “Vậy nếu như đều thi đậu hết thì sao?”
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Vậy các em đeo luân phiên nhau, dựa theo thứ hạng để định số ngày.”
Hoắc Thanh Phương cũng kích động, có ai mà không muốn có một cái đồng hồ đeo tay chứ, như vậy thì khí thế biết bao. Cô ấy thấy chỉ có những cán sự trong thành phố xuống nông thôn mới đeo, còn phải có chút tuổi tác và tích cóp, tuổi trẻ chưa chắc có được. Trong thôn cũng chỉ có bí thư đại đội có, đại đội trưởng cũng không có, chỉ có một cái đồng hồ báo thức trong nhà.
Cô ấy muốn.
Hoắc Thanh Hạnh không có hứng thú với thứ này, Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân cũng không có nhu cầu với nó, cũng không có khái niệm, dù sao bọn họ đi học, tan học đều không cần xem đồng hồ.
Bây giờ đồng hồ đeo tay đã phát huy chức năng hư vinh còn cao xa hơn cả chức năng xem giờ của nó.
Lâm Doanh Doanh thấy bọn họ đều mắc câu, lại khẽ mỉm cười, treo giải thưởng ảo và mục tiêu lâu dài xong, còn có mục tiêu ngắn hạn là thúc giục, đốc thúc tiến bộ mỗi ngày. Nếu không, bọn họ lại không kiên trì nổi, nửa đường muốn quẳng gánh.
Cô đi lấy đồng hồ đeo tay và máy thu thanh ra, đặt lên bàn, nhỏ giọng đề khí nói: “Trước tiên cho mọi người thưởng thức đồng hồ đeo tay một chút, còn máy thu thanh, bắt đầu từ hôm nay sẽ lấy ra cho mọi người cùng nghe. Mỗi ngày ai làm xong bài tập thì người đó sẽ được quản lý máy thu thanh trong ngày tiếp theo, trông coi điều chỉnh đài.”
Bởi vì nhà đông người, chương trình thích nghe cũng không giống nhau, hơn nữa trong thôn không có điện phải dùng pin, Lâm Doanh Doanh cũng không quá thích máy thu thanh, cho nên vẫn luôn chẳng buồn nghe đến.
Bây giờ thì đúng lúc có thể lấy ra là phần thưởng để khích lệ bọn họ học tập rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quả nhiên, vào lúc này ngay cả Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân cũng kích động, hai mắt mẹ Hoắc cũng tỏa sáng muốn tham gia cùng, bà thích nghe mấy thể loại như Bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), kinh kịch.