Nhưng Hoắc Thanh Hà suy nghĩ đến tổ nông cơ thì lại nghĩ là chẳng phải sẽ lập tức tìm một đối tượng tốt hơn rồi sao, có lẽ có thể tìm được một cán sự trong thành phố cũng nên. Không tìm được người trong thành phố thì tìm một người trong huyện cũng được nhỉ? Không được, dù có thể nào cũng không thể kém hơn tên khốn Trịnh Khải Hoàn kia, phải tốt hơn anh ta mới được!
Lâm Doanh Doanh lại chạy đi nói với Hoắc Thanh Hạnh và Hoắc Thanh Sơn.
Nói với hai người này rất phí sức, Hoắc Thanh Sơn trước tiên thì cân nhắc xem có an toàn không, con gái đi làm thì có mệt lắm không? Nếu như không có vấn đề gì lớn, anh có thể thi đỗ, đó là chuyện đương nhiên. Hoắc Thanh Hạnh thì chính là kiểu chị dâu, chị là người quán xuyến việc nhà, chị nói cái gì thì chính là cái đó, chị bảo em làm gì em sẽ làm nấy, thế nhưng việc này thì em nhất định không làm được, không thể trông cậy vào em.
Buổi trưa, Lâm Doanh Doanh nhìn đồng hồ đeo tay thấy gần mười hai giờ rồi, cô bắt đầu thúc giục Hoắc Thanh Sơn về nhà: “Đói c.h.ế.t mất, đói c.h.ế.t mất.”
Cô đã ăn cà chua nên không hề đói, thế nhưng cô không muốn bọn họ để bụng rỗng làm việc như vậy, nếu như thi đỗ vào tổ cơ vụ làm người lái máy nông nghiệp thì chút công điểm này tính là gì chứ.
Vừa về đến nhà, Lâm Doanh Doanh liền không chờ nổi mà chia sẻ với mẹ Hoắc: “Mẹ, theo con thấy nhất định Thanh Phương sẽ đậu.”
Mẹ Hoắc cười nói: “Cũng chỉ có con cảm thấy được thôi, con bé không biết nhiều chữ, chắc là phải tốn nhiều công sức.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh thò đầu nhìn ra bên ngoài một chút: “Thanh Phong chưa về sao? Trước khi ăn cơm trưa chúng ta sẽ mở cuộc họp gia đình.”
Hoắc Thanh Hà: “Chị nghiện rồi hả, không phải là buổi sáng vừa mới họp sao?”
Lâm Doanh Doanh nhàn nhạt nói: “Buổi sáng chỉ gọi là thông báo cho em út đi học, không phải họp gia đình, bây giờ mới đúng.” Cô lại hỏi: “Thanh Hồ đã về chưa?”
Không có âm thanh.
Mẹ Hoắc: “Hai đứa nó về từ lâu rồi, lại đi cắt cỏ, bây giờ chắc cũng sắp về.”
Đang nói, chỉ thấy Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân trở về từ bên ngoài, hai người còn gánh mấy cây cà dại, phía trên có mấy treo mấy quả nho màu tím đen, nhìn rất mê người.
Lâm Doanh Doanh hỏi: “Buổi sáng hai đứa có đi học không?”
Tạ Vân: “Dĩ nhiên, hai chúng em nói lời giữ lời, có đi, không trốn học!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-151.html.]
Ngày đầu tiên được nhận đường và tiền, tất nhiên không thể trốn học, sau này thì có thể nhìn tình hình để quyết định, hai thằng nhóc này tâm tư rất lanh lợi.
Lâm Doanh Doanh cười một tiếng: “Rất tốt.” Cô xoa xoa đầu Tạ Vân: “Buổi trưa họp gia đình, em và anh trai phụ trách làm ghi chép.”
Để cho bọn họ ghi chép, thuận tiện rèn luyện nghe viết, kỹ năng trau chuốt, có tác dụng cực lớn, còn có thể để bọn họ tham gia họp gia đình theo, bồi dưỡng ý thức trách nhiệm của trụ cột gia đình, cũng để cho bọn họ có cảm giác mình là một phần tử của gia đình.
Có một vài đứa trẻ, mặc dù có ăn, có uống, có người chơi cùng, thế nhưng lại chẳng biết gì về chuyện trong nhà cả, như vậy không tốt.
Dọn cơm trước, mọi người đều ngồi xuống, Lâm Doanh Doanh tuyên bố bắt đầu họp.
Tại sao phải họp trước khi ăn cơm? Bởi vì trước khi ăn cơm mọi người đều đói bụng, như vậy mỗi người đều biết cố gắng hết sức nói chuyện súc tích, còn cố gắng muốn tìm ra biện pháp giải quyết thật nhanh, không họp quá giờ hoặc là kéo dài công việc. Nếu như để đến sau khi ăn cơm, mọi người đều ăn no, cần nhất là thời gian để tiêu hóa, vậy bọn họ rất dễ dàng vừa không hài lòng một chút là lại bắt đầu tiêu cực lề mề.
Lâm Doanh Doanh: “Chủ đề cuộc họp rất đơn giản, đó chính là người trong nhà đều phải bắt đầu học chữ.”
Tạ Vân giơ tay: “Chị dâu, vậy bác gái cũng phải học sao?”
Mẹ Hoắc cười đến cơ thể run lên: “Mẹ lớn tuổi rồi...” Bà thấy vẻ mặt Lâm Doanh Doanh nghiêm túc thật sự, lập tức sửa lại lời nói: “Cũng có thể học được, học tập làm cho mẹ vui vẻ, mẹ cảm thấy rất tốt.”
Các con cháu đều mang vẻ mặt phức tạp nhìn bà: Mẹ cũng quá...
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Tính lĩnh ngộ của mẹ cao, lãnh tụ đã từng nói, sống đến già thì người già cũng học được. Mọi người...” Cô khẽ gật đầu một cái: “Càng phải như vậy. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi một người đều phải học, đến lúc đó tất cả đi tham gia cuộc tuyển chọn của tổ cơ vụ, đỗ rồi thì sẽ là một tay lái máy cày, sau này nhận được tiền lương. Nếu như làm việc chăm chỉ, vượt trội, được bầu nhận cờ đỏ, sau này còn có thể đi lên huyện, thành phố, tỉnh, thậm chí là cả thủ đô cũng đều có thể.”
Thủ đô?
Ánh mắt mọi người đều sáng lên.
Hoắc Thanh Hà: “Đừng có nằm mơ nữa, đợi đến tám trăm năm sau đi.”
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Không phải là em muốn vào thành phố nhất sao?”
Hoắc Thanh Hà: “Em mới không có đâu!”