Lâm Doanh Doanh cười vô cùng vui vẻ, cô nói với Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân: “Hôm nay bắt đầu. Buổi sáng một cục đường, cuối tuần chia năm xu, một tuần tổng kết một lần.”
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân vốn còn muốn trả giá, nhưng vào lúc này nhìn các chị đều bị kéo xuống nước, lập tức ngậm miệng.
Lâm Doanh Doanh lại nói: “Nếu như các em là người có học, như vậy thì những chuyện như ghi chép sổ sách, viết thư phải nhờ tới các em giúp rồi.”
Hoắc Thanh Hồ vốn còn sợ Lâm Doanh Doanh nói ra yêu cầu quá đáng nào đó, nhưng phát hiện chỉ là viết thư viết sổ sách mà thôi, vậy thì không có gì.
Cậu ấy gật đầu đồng ý, cầm đường chạy đi với Tạ Vân.
Mẹ Hoắc ở trong phòng bếp nghe vậy vô cùng vui vẻ, còn khẽ hát lên, đứa con dâu này thật đúng là một người tài mà. Xem Lâm Doanh Doanh ép buộc mấy đứa oắt con kia của mình tới phát điên, chẳng những bà không tức giận, mà ngược lại còn cảm thấy rất có ý tứ. Bà không nhẫn tâm quản thúc con cái, lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt, dù là con mình có khuyết điểm gì, hoặc là mấy đứa trẻ làm ầm ĩ với nhau, bà cũng không nhẫn tâm dạy dỗ đứa nào cả.
Cho nên mặc dù bọn chúng hiếu thuận, thế nhưng cũng có rất nhiều tật xấu.
Hai cậu em chồng chạy mất rồi, Lâm Doanh Doanh cũng đứng dậy, cầm bình nước của mình đựng nước vào, lại đưa một vài quả hạnh mật cho Hoắc Thanh Hà cầm ăn trên đường: “Hôm nay chị và các em cùng đi cuốc đất.”
Hoắc Thanh Hà: “Yo, chị cũng đừng có giả vờ làm được. Nếu mà lại cảm nắng thì bị người ta chê cười cho.”
Hoắc Thanh Phương cũng nói: “Chị dâu, trời càng ngày càng nóng, chị vẫn nên ở nhà với mẹ đi.”
Lâm Doanh Doanh: “Đi thôi. Từ trước đến giờ chị cũng không yếu ớt, rất chịu khó.”
Hoắc Thanh Hà: “...” Chị đúng thật là dám dát vàng lên mặt mình mà!
Bây giờ trồng hoa màu hơn phân nửa đều dựa vào sức người, nhất là địa hình không bằng phẳng, thậm chí cả gia súc cũng khó khăn, toàn bộ phải dựa vào sức người.
Mùa xuân trồng cây bông vải, ngô và mấy cây cao lương khác, bây giờ đều phải cuốc đất, xới đất và nhổ cỏ, thậm chí còn phải bắt sâu. Đối với những kiến thức làm ruộng phức tạp này, Lâm đại tiểu thư chẳng biết một chữ nào cả, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới việc cô đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-147.html.]
Cô mặc quần ống rộng màu xanh lá mạ, để thuận tiện cô đã cố ý xuyên một sợi dây thừng nhỏ ở ống quần rồi kéo lên và thắt dây lại, như vậy ống quần sẽ không làm ảnh hướng tới việc đi đứng.
Nếu nói tới quần áo thì ở trong thành phố bộ này được coi như là ăn mặc quái dị, thế nhưng ở nông thôn thì không sao cả, bởi vì nông thôn có rất nhiều trẻ con đều mặc kiểu dáng bao bố, từ trên xuống dưới đều có dây thừng xuyên qua, như vậy thì siết một cái là có thể điều chỉnh kích cỡ, chỉ cần không bị hỏng thì trẻ con có thể mặc mấy năm.
Có người nhìn thấy còn khen: “Nhìn thanh niên tri thức Lâm người ta, mặc cái gì cũng đẹp, mặc quần bao bố của trẻ con mà cũng đẹp như thế, phiêu diêu giống như tiên nữ hạ phàm vậy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thứ bọn họ mặc là bao bố, còn thanh niên tri thức Lâm người ta mặc lại chính là tiên nữ.
Lâm Doanh Doanh đi theo Hoắc Thanh Hà tìm được chỗ của Hoắc Thanh Sơn, cánh đồng đã được tiểu đội trưởng chia xong, mỗi một người tổng cộng mấy hàng, hoặc là một nhà cộng lại chia ra.
Công việc này nhẹ nhàng, cho nên những nữ thanh niên tri thức yếu ớt cũng đều ở đây.
Diệp Mạn Mạn xa xa liếc nhìn thấy Lâm Doanh Doanh, quả thực là cô quá gây chú ý, trong một đám người phơi nắng nhiều nên da thành màu bánh mật mà cô vẫn trắng tới nỗi chói cả mắt.
Mặc dù da Diệp Mạn Mạn cũng thiên về trắng, ít nhất không đen, không ám vàng, trong những cô gái cũng được coi là đẹp, thế nhưng đợt xuống nông thôn này vẫn không thể tránh khỏi phơi nắng đen đi chút, hoàn toàn không thể so sánh với Lâm Doanh Doanh.
Mấy người Mã Bình Bình nhìn thấy, lập tức lớn tiếng chào hỏi Lâm Doanh Doanh.
Bởi vì Trần Chiêu Đệ đã được ăn bánh ngô của Lâm Doanh Doanh, vậy nên vẫn luôn mang lòng cảm kích cô, cô ấy nói: “Lâm Doanh Doanh cười lên thật là đẹp, sau khi kết hôn hẳn là cô ấy rất hạnh phúc, nghe nói ngày đầu tiên mẹ chồng nhà họ Hoắc đã để cho cô quán xuyến việc nhà đó.”
“Tôi thấy Hoắc Thanh Sơn cũng khá săn sóc cô ấy, còn giúp cô ấy cắt lúa mì đập lúa và cuốc đất, đúng là một người đàn ông tốt!”
“Aiz, Mạn Mạn, cô và Diệp Chi Đình có đi tới nhà bọn họ rồi đúng không? Nhà họ là kiểu nào?” Có người hỏi Diệp Mạn Mạn.
Diệp Mạn Mạn vẫn luôn cúi đầu chậm rãi cuốc đất, những nam thanh niên tri thức đều bị điều đi làm những công việc của đàn ông, cho nên Diệp Chi Đình không thể tới cuốc đất giúp cô ta được. Trước kia cô ta cũng làm những việc giống Lâm Doanh Doanh, Diệp Chi Đình cũng giúp cô ta một chút, cô ta không cảm thấy làm sao cả. Nhưng bây giờ Lâm Doanh Doanh vào nhà họ Hoắc, không cần ra đồng làm việc, thế nhưng cô ta lại ở đây dãi nắng cuốc đất, cô ta lại cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Vốn dĩ cô ta chắc chắn rằng khi Lâm Doanh Doanh gả qua đó, nhất định là cuộc sống sẽ càng thảm, mẹ chồng khôn khéo tính toán, cô em chồng và cậu em chồng không dễ sống chung, chồng thì vừa thô thiển, thần kinh, nóng nảy còn lạnh lùng, bất kỳ một người phụ nữ yếu ớt nào cũng không chịu nổi.
Thế nhưng... nhìn cảnh tượng trước mắt, cô em chồng và chú em chồng rất nịnh bợ Lâm Doanh Doanh, mẹ chồng thì còn giao cả quyền quản gia ra, chồng lại chủ động làm việc thay vợ.