Thật ra thì năm nay cậu mới học học kỳ 2 của lớp 4, bây giờ là mùa nghỉ lúa mì, đến mùa thu cậu ấy sẽ được lên lớp 5.
Bây giờ chế độ giáo dục còn chưa cải cách, tiểu học cũng không thống nhất mà chia ra làm tiểu học sơ cấp và tiểu học bậc cao, còn lớp bốn thuộc tiểu học sơ cấp, lớp năm lớp sáu là tiểu học bậc cao. Có nhiều nơi đã hợp hai làm một, gọi chung là tiểu học, thậm chí còn giảm bớt sáu lớp thành năm lớp.
Trước kia có rất nhiều người học xong tiểu học sơ cấp thì không tiếp tục học nữa. Chỉ có những người học giỏi, hoặc là những cậu con trai có cơ thể yếu ớt không làm được những việc nặng mới có thể hy vọng vào đi học để mở một con đường mới. Mà bây giờ tất cả đại học đều ngừng kế hoạch tuyển sinh, các học sinh sẽ về nông thôn sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, vậy học có được ích lợi gì đâu? Lãng phí thời gian, cậu ấy mới không đi đâu.
Cậu ấy không đi, Tạ Vân lại càng không đi, trẻ con đều so sánh mình với những đứa lớn hơn, cả ăn lẫn chơi đều có thể lôi ra so sánh.
Cho tới bây giờ Tạ Vân không hề coi mình là người ngoài.
Lâm Doanh Doanh nhìn mẹ Hoắc, mẹ Hoắc cười híp mắt: “Doanh Doanh, con lo liệu việc nhà, đều do con định đoạt. Mẹ đi rửa bát.” Bà không dây vào những chuyện này, hơn nữa đối với trẻ con bà có một sự cưng chiều tự nhiên, không nỡ bức bách trẻ con.
Chỉ cần không làm chuyện xấu, từ trước đến giờ bà vẫn luôn là con cái muốn làm gì thì làm đó, cho dù không muốn làm việc, chẳng qua cũng chỉ là mọi người cùng đói bụng. Đói mấy ngày, có lẽ đứa bé sẽ hiểu chuyện. Học tập thì càng như vậy, không biết học để làm gì thì đương nhiên là bọn chúng sẽ không chịu học.
Thấy mẹ Hoắc không bày tỏ thái độ, Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân liền cho rằng có thể dựa vào đó.
Hai đứa chúng nó đứng lên, Hoắc Thanh Hồ nói với Lâm Doanh Doanh: “Chị dâu, chuyện khác thì chị có thể quyết định, thế nhưng chuyện của chính chúng tôi, chị không quản được.”
Cậu hất cằm lên bốn mươi lăm độ, rất ngạo nghễ.
Lâm Doanh Doanh không hề tức giận chút nào, cô thấy mẹ Hoắc không can thiệp thì thả lỏng hơn.
Cô khẽ cười nói: “Người đi học, mỗi một ngày có thể có một viên đường hoặc là một thìa đường, cứ hết một tuần lễ sẽ có năm xu tiền tiêu vặt.”
Từ khi bắt đầu nói tới đường, vẻ cự tuyệt trong mắt hai đứa nhỏ liền bắt đầu d.a.o động, còn khi nói đến được cho năm xu tiền tiêu vặt, như vậy thì dù cự tuyệt có vững như bàn thạch cũng lập tức tan thành mây khói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-146.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Hồ có hơi do dự: “Chị... chị giở chiêu gì ra vậy?”
Cậu ấy mơ hồ đánh hơi được mùi âm mưu.
Hoắc Thanh Hà liền bắt đầu ngắt lời phá đám: “Chúng ta không có nhiều đường như vậy, chúng ta cũng không có nhiều tiền như thế.” Sau đó lại bắt đầu xúi giục Hoắc Thanh Hồ: “Em trai, mua bán thì phải mặc cả, đòi nhiều hơn chút!”
Lâm Doanh Doanh bày ra dáng vẻ trong lòng đã có dự tính trước, cười híp mắt nhìn bọn họ, không hề sợ bọn họ từ chối hoặc là đòi hỏi thêm cái gì chút nào, làm cho người ta không biết được rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Hoắc Thanh Hồ do dự một lúc, vẻ mặt càng càng nghiêm nghị lại toát ra vẻ lạnh lùng, do dự một chút, cậu ấy muốn nói một tuần phải cho bảy xu mới được.
Lúc này Hoắc Thanh Phương nói: “Này, hai em đừng quá phận. Người khác muốn đến trường mà còn không được, phải ở nhà làm việc, hai em vừa được đi học lại còn được nhận đường và tiền, làm gì có chuyện gì tốt hơn chứ? Còn chần chừ nữa là chuyện tốt bay đi mất đó.”
Hoắc Thanh Hà lại ủng hộ hai em trai: “Ra đồng có nông nhàn (thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ), đi học thì lại tốn sức hơn, nông nhàn phải đi học, ngày mùa còn phải ra đồng, mùa đông mùa hè cũng phải dậy sớm đi học, khổ cực biết bao!”
Lâm Doanh Doanh liếc cô ấy một cái, lạnh nhạt nói: “Không cần phải gấp, các em có thể đi học mà.” Cô nghiêng đầu nhìn Hoắc Thanh Hà, lại tìm kiếm Hoắc Thanh Phong: “Thanh Phong đâu?”
Hoắc Thanh Hà: “Chạy từ lâu rồi, còn chờ chị ép nó đi học à? Thà là g.i.ế.c nó đi. Ha ha ha ha.” Xem chị làm thế nào, đầu hàng đi.
Lâm Doanh Doanh cũng không tức giận, cô nói với Hoắc Thanh Hà: “Thanh Hà, cô hai và cô ba, sau này mỗi ngày phải học để nhận mặt chữ, trước tiên đi theo Thanh Hồ và Tạ Vân học là được.”
Vẻ mặt Hoắc Thanh Hà tái xanh, kinh ngạc đứng phắt lên: “Chị, chị... chị...” Cô ấy giậm chân một cái: “Chị bắt nạt người khác đến nghiện luôn rồi đúng không!”
Tuổi cô ấy cũng sắp lấy chồng được rồi mà còn bị ép đi học, không phải là đòi mạng cô ấy sao?
Hoắc Thanh Phương cũng có chút lúng túng, nhưng cũng không chống đối như Hoắc Thanh Hà, Hoắc Thanh Phương chính là kiểu người người bảo ta làm gì ta đều nói được.