Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-06-20 14:17:17
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Doanh Doanh bị anh hôn đến mức mềm nhũn cả người, có những nơi ngứa ngáy kinh khủng, cô xoay ngang xoay dọc để tránh anh, cuối cùng cô leo lên trên người anh, kè sát bên tai anh thì thầm: “Hoắc Thanh Sơn, chúng ta chơi trò khác đi.”. .. "

Hoắc Thanh Sơn: "Cái gì?"

"Làm cho anh vui hơn ..."

Khi anh vui sướng đến mức nổ pháo hoa trong đầu, Hoắc Thanh Sơn nghĩ rằng tất cả những gì anh có được trong cuộc đời này đều là liều mạng để có được, chỉ có tiểu yêu tinh này là món quà ông trời ban cho.

Anh biết ơn vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng cầu nguyện mình là người đàn ông cuối cùng của cô, anh sẽ cố gắng để xứng với cô và cho cô những điều tốt nhất.

Trước khi đi ngủ, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng cắn dái tai của cô, giọng nói trầm khàn, "Lâm Doanh Doanh, em đã đến với anh, cả đời này đừng hòng đổi ý lại nữa."

Vào bữa sáng ngày hôm sau, Hoắc Thanh Hà ngồi đối diện với đôi vợ chồng trẻ, nhìn hai người họ đặc biệt chướng mắt.

Chuyện hôn nhân tốt đẹp của họ đã gạo nấu thành cơm, hai người càng chàng chàng thiếp thiếp. Nhìn coi, chậc chậc, đôi vợ chồng không biết xấu hổ kia liếc mắt đưa tình tưởng rằng người khác không nhìn thấy được sao? Ánh mắt của Lâm yêu tinh như gắn móc câu, cám dỗ anh cả vốn bình thường tỉnh táo giờ thành không nén được nụ cười khóe miệng.

Chậc chậc, không biết xấu hổ!

Coi tụi này như c.h.ế.t rồi hay gì!

Cô dùng thìa gõ thành tiếng vào bát cháo. "Chị dâu, bây giờ cũng không cần cắt lúa mì, ngoài đồng cũng không có việc gì nặng nhọc, có phải chị nên đi cùng chúng tôi không?"

Lâm Doanh Doanh: "Chị sẽ đi lúc chị không thu tóc."

Thu tóc là cái cớ để cô lười biếng, dù sao thì cô cũng sẽ không nghiêm túc xuống đồng làm việc. Đi cuốc đất với một cái cuốc cao hơn cả cô sao? Cô còn không nhấc nổi nữa là! Nhưng mà cô vẫn biết cách giả vờ.

Hoắc Thanh Sơn hỏi cô: "Em muốn đi gửi thư không?"

Lâm Doanh Doanh: "Hai ngày nữa đi, lúc đó em và anh cùng đi đến công xã."

Cô muốn đi chơi! Tuy chẳng có gì vui nhưng cô thích cưỡi chung ngựa sến súa cùng anh.

Hoắc Thanh Sơn gật đầu, “Em ở nhà đi, anh đi cuốc đất thay cho.” Ăn xong, anh cầm ấm nước rời đi.

Hoắc Thanh Hà bĩu môi, thiên vị! Thiên vị! ! !

Cô ấy nhìn Hoắc Thanh Phong cười gian trá, kể cả Hoắc Thanh Hồ cũng đang nín cười ở đâu đấy, cô ấy lập tức cầm đũa gõ vào đầu Hoắc Thanh Hồ "Thằng nhóc này, em cười cái gì? Chị còn chưa tính sổ với em!"

Bám theo cô ấy, sao có thể như vậy chứ, đều tại Lâm yêu tinh làm hư!

Hoắc Thanh Hồ ôm đầu lạnh lùng nói: "Muốn người ta không biết, trừ phi ... chị không làm!"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Em điên rồi hả!” Hoắc Thanh Hà lại thêm một đũa nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-145.html.]

Hoắc Thanh Phong đánh lại cô bốp một cái: "Đừng bắt nạt em trai em, coi người anh hai này là người c.h.ế.t rồi à?"

Hoắc Thanh Hà: "Em cũng nên tắt thở đi, lãng phí không khí!"

Nhìn thấy chiến tranh sắp leo thang, Lâm Doanh Doanh cong ngón tay gõ lên mặt bàn: "Chị có lời muốn nói."

Lúc này, Tạ Vân chạy tới, đứng trong bóng râm của bức tường khẽ gọi: "Anh ba... đi thôi."

Trước đây cậu sợ Lâm Doanh Doanh, nhưng bây giờ lại sợ Hoắc Thanh Hà đánh cậu nên không dám đi vào.

Lâm Doanh Doanh vẫy tay với cậu: "Tạ Vân, em cũng đến đây!"

Tạ Vân muốn chạy, Hoắc Thanh Hồ hét lớn: "Em còn dám chạy, vào đây!"

Tên em trai xấu xa có phúc cùng hưởng, có họa tự mình chạy.

Tạ Vân bĩu môi, rề rà từng bước đi vào, trên tay vẫn xách một cái túi, trong đó có mấy quả mơ mật màu vàng.

Cậu vào phòng đặt mơ mật lên bàn, yếu ớt nói: "Nhà bà ngoại em cho."

Cậu vốn là định lén đặt ở chỗ góc tường, ai biết bị uy h.i.ế.p phải đi vào luôn rồi.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thanh Hồ, "Chị dâu, có chuyện gì vậy?"

Lâm Doanh Doanh cười híp mắt "Thu hoạch lúa mì xong, thời gian nghỉ phụ gia đình cũng kết thúc rồi ha. Tại sao hai em còn không đi học hả?"

Hoắc Thanh Hồ hùng hồn nói: "Chúng tôi đều năm bảy tám tuổi đi học, mười một tuổi bắt đầu xuống đồng làm việc được rồi."

Trẻ con mười tuổi trở xuống không thể làm được gì, chỉ để mấy đứa nó vừa đi học vừa cắt cỏ. Sau khi hơn mười tuổi, con trai có thể theo xuống đồng, con gái có thể ở nhà chăm sóc các em và làm việc nhà. Nhà nào nhà nấy đều như vậy, rất ít người thực sự đi học, càng không ham hố việc quyết phải tiếp tục học cao lên nữa.

Lâm Doanh Doanh gật đầu, nhìn Tạ Vân, "Còn em thì sao?"

Tạ Vân càng hùng hồn hơn: "Em còn chưa tới tám tuổi, trường học không nhận."

Tạ Vân thông minh, ba tuổi hơn miệng đã bi ba bi bô biết nói sớm hơn Hoắc Thanh Hồ, cậu cũng đi học sớm hơn những người khác, lúc này đang học kỳ sau của lớp một, nhưng cậu cố tình nói dối Lâm Doanh Doanh là chưa học.

Cậu ngày nào cũng đi theo Hoắc Thanh Hồ đi ra đi vào chơi, đang vui biết bao.

Lâm Doanh Doanh cười mỉm nhìn hai người họ, theo cốt truyện, sau khi nhà xảy ra chuyện, hai người họ bắt đầu nghiêm túc học tập, bây giờ không có sự kích thích ép buộc từ ngoại cảnh, vậy thì chỉ có thể thúc ép từ bên trong thôi.

Cô lấy ra phong thái chủ nhà của chị dâu cả, chậm rãi nói: "Hai đưa, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày đều đi học nhé."

Vẻ mặt của Hoắc Thanh Hồ thoắt cái thay đổi, "Tôi tốt nghiệp lâu rồi!"

Loading...