Lâm Doanh Doanh nhìn đồng hồ, còn chưa đến chín giờ, cô có phải hơi quá sốt ruột rồi không? Cô nhoài người ra cửa sổ nhìn ra ngoài, gọi nhỏ: "Thanh Hạnh, em vẫn chưa tắm rửa xong à?"
Hoắc Thanh Hạnh cả ngày không có cảm giác tồn tại, rụt rè như một con thỏ nhỏ, làm gì cũng không có tiếng động.
Cô ấy đi tắm muộn nhất, nghe thấy Lâm Doanh Doanh hỏi mình, cô ấy liền nhanh chóng tăng tốc động tác, "Xong ...Xong rồi ạ."
Sau đó cô ấy vội vàng chạy vào phòng.
Lâm Doanh Doanh thở dài, cô thực sự không có ý giục em cô tắm nhanh lên, chỉ là rảnh rỗi muốn trêu chọc chút thôi.
Một lúc sau, cô nghe thấy cửa sân kẽo kẹt, sau tiếng cửa đóng lại là tiếng bước chân vững vàng và mạnh mẽ của Hoắc Thanh Sơn.
Lâm Doanh Doanh vui mừng cất tiếng gọi: "Anh Thanh Sơn---"
Hoắc Thanh Sơn đang đi vào nhà, bị giọng nói nũng nịu ỏn ẻn của cô làm cho tê dại bước chân, lúc này mới tăng tốc đi vào phòng.
Đám chị em Hoắc gia đều nằm trên chiếc giường trong gian phòng phía Đông, Hoắc Thanh Hà ngồi dậy, ngó ra bên ngoài, thì thầm nói: "Mấy đứa nghe coi, con yêu tinh kia như gọi hồn người ta á, một tiếng “Anh Thanh Sơn” thôi mà bước chân của anh trai chúng ta đã loạn hết cả lên rồi, trước đây có bao giờ như thế này đâu. "
Hoắc Thanh Phương nói: "Điều này cho thấy tình cảm giữa anh trai và chị dâu của chúng ta tốt chứ sao."
Hoắc Thanh Hà: "Hừ, bọn họ hay rồi, có vợ xong là quên mẹ và em gái luôn."
Mẹ Hoắc: "Đừng nói vớ vẩn, anh trai và chị dâu con đối tốt với mẹ lắm, không như con lúc nào cũng không khiến mẹ bớt lo được."
Hoắc Thanh Hà: "Sao chuyện gì cũng có thể nói sang con được thế? Chưa xong phải không?" Để cứu vãn thể diện, cô liền khiển trách Hoắc Thanh Hạnh "Em coi em ngày nào cũng như một chiếc bóng ý, nếu ngày nào đó bị mèo hoang tha đi cũng không ai biết."
Hoắc Thanh Hạnh nắm chặt ga trải giường, không lên tiếng.
Hoắc Thanh Hà vốn muốn gây sự với người khác nhưng lại không được đáp trả, cảm thấy cô đơn vô cùng, thôi bỏ đi, đi ngủ.
Lâm Doanh Doanh nghe thấy Hoắc Thanh Sơn đi vào, lập tức cởi váy của mình, sau đó lăn một vòng quấn tấm chăn, chờ lúc Hoắc Thanh Sơn đi vào thì đã thấy Lâm Doanh Doanh đang quấn trong chăn yên lặng nằm đó, một đôi mắt hoa đào lóng lánh dường như sắp chảy ra gì đó.
Anh không biết tại sao, hơi thở của anh đều ngừng lại vì hình ảnh này.
Lâm Doanh Doanh bắt đầu yếu ớt kêu cứu và làm bộ vùng vẫy, "Cứu ... cứu ta với ... tráng sĩ, xin hãy cứu ta với, ta... ta đã bị con chim chín đầu dâm tặc bắt và nhốt ở đây chín ngày chín đêm. ... "
Hoắc Thanh Sơn: "..."
Anh vừa mới ra sông tắm cho hết nóng nực, tóc mới khô một nửa, trên người vẫn còn hơi ẩm, đôi mắt đen láy sáng như được gột rửa bằng nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-143.html.]
Anh cởi bỏ áo sơ mi và quần dài của mình ra, sau đó mặc áo ba lỗ và quần đùi lên giường.
Lâm yêu tinh đang bị “trói” đột nhiên kêu lên: "Không, anh không thể đến lên giường như vậy! Anh phải ...trần truồng ... nếu không ... con chim chín đầu sẽ phát hiện ra anh đó."
Hoắc Thanh Sơn: "..."
Lâm Doanh Doanh mở to mắt ngước lên xà nhà, ngay lập tức làm ra vẻ kinh hãi, "Chim chín đầu có thể cảm nhận được sự hiện diện của quần áo, chỉ khi lột sạch quần áo nó mới không phát hiện ra anh được. Vậy thì anh mới có thể cứu được ta chứ."
Hoắc Thanh Sơn: "... Ta không muốn cứu cô."
Lâm Doanh Doanh kinh hãi nhìn anh, "Lẽ nào.. anh, anh, anh chính là chim chín đầu?"
Khóe miệng của Hoắc Thanh Sơn không kìm được nhếch lên, anh đưa một tay nâng cô lên, hôn lên đôi môi mềm mại của cô "Em không nóng sao?"
Lâm Doanh Doanh chớp đôi mắt to long lanh "Anh đến thì sẽ không nóng nữa."
Đây là sự thật, anh là thuốc của cô mà.
Hoắc Thanh Sơn sợ cô quá nóng bức khó chịu, liền muốn đưa cô khỏi cuốn chăn.
Lâm Doanh Doanh cười xấu xa nhắc nhở anh "Tráng sĩ, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Hoắc Thanh Sơn: "Hả?"
Lâm Doanh Doanh túm các góc bên trong của tấm chăn và lăn qua giường.
Hoắc Thanh Sơn nghĩ rằng cô nghịch ngợm chơi đùa, nên cứ xem tiếp, sau đó khi chăn trải hết lộ ra một thân thể xinh đẹp như ngọc trắng khắc ra, trong đầu anh lập tức uỳnh một tiếng, hai mắt cũng nhìn chằm chằm.
Lâm Doanh Doanh còn cười hihi với anh "Mau đến cứu ta đi---"
Định lực của Hoắc Thanh Sơn cũng đã vỡ thành mảnh vụn, anh vươn bàn tay to ra kéo, túm lấy chăn kéo cô trở lại, sau đó nghiêng người phủ lên.
Vợ nhỏ của anh lập tức biến thành một tiểu yêu tinh, chân tay mảnh mai mềm mại bò lên quấn lấy anh như cây hoa tơ hồng vàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô cắn nhẹ lỗ tai anh, nhẹ giọng dụ dỗ, "Anh Thanh Sơn, em...chuẩn bị xong rồi đó---"
Lý trí của Hoắc Thanh Sơn đã bị cô thiêu rụi thành tro bụi, anh ôm mặt cô và hôn xuống, nụ hôn gần như là ngấu nghiến.
Anh muốn cho cô biết quyến rũ một người đàn ông là phải trả giá, căn bản là anh không thể chịu được cô mê hoặc như vậy, cô sẽ phải hối hận!
Nếu anh chủ động ra quân, anh sẽ giữ được nửa phần lí trí, trước tiên phải thỏa mãn cô, để cô hoàn toàn thả lỏng ra, còn khi cô cám dỗ anh bằng cách này, tất cả lí trí của anh đều tan biến, khi đó anh sẽ muốn ăn tươi nuốt sống cô như một con dã thú.