Sau khi Hoắc Thanh Hà biết Trịnh Khải Hoàn đã rời đi, cô đã trốn trong phòng giãy dụa nửa ngày, lấy hết những lời ác độc mà cô từng nghe được trong đời cả biết cả không biết ra mắng Trịnh Khải Hoàn một lượt, xả hết cục tức này ra mới thôi.
Sau đó trong lòng cũng cảm thấy may mắn, may nhờ từng bước đều được Lâm yêu tinh đoán trước cả rồi.
Cô có cảm giác bị Lâm Doanh Doanh tính toán, nói không ra, nhưng trong lòng lại có chút cảm khái. Tại sao cô ấy lại lợi hại như vậy? Tức quá mà! Mất mặt quá!
Hoắc Thanh Hà quyết định không đội trời chung với Lâm Doanh Doanh, cả đời sẽ không nói chuyện, có c.h.ế.t cũng không qua lại!
Sau đó chờ lúc ăn cơm, trong cháo kê của người khác chỉ có một thìa nhỏ đường, chỉ cô được có hai thìa, câu thề có c.h.ế.t cũng không qua lại của Hoắc Thanh Hà liền sửa thành: không qua lại với Lâm Doanh Doanh nhưng có thể qua lại với đồ của chị ta.
Trên bàn ăn, Lâm Doanh Doanh khẽ mỉm cười, "Mẹ, Thanh Hà đúng là một cô gái hiểu chuyện biết nguyên tắc, tránh một mối phiền toái cho gia đình chúng ta, không bị một tên đàn ông khốn nạn lợi dụng! Thật đáng chúc mừng, tất cả đều nhờ công lao của Thanh Hà."
Hoắc Thanh Hà: Chị đừng nghĩ lôi kéo tôi! Tôi không ngốc nghếch như Hoắc Thanh Phương đâu!
Mẹ Hoắc nói thẳng: "Sau này ai trong mấy đứa có đối tượng, đều phải để Doanh Doanh kiểm tra, nếu không mẹ không đồng ý."
Nếu năm đó Thanh Hoa có phúc như Thanh Hà, được Doanh Doanh duyệt hộ thì sao đến nỗi phải sống như bây giờ ?
Mẹ Hoắc tuy muốn tốt với con cái nhưng không thể không chiều con, thậm chí biết là không tốt nhưng cũng không nỡ tàn nhẫn với con, bây giờ có Lâm Doanh Doanh, bà cảm thấy đây là món quà do ông trời ban tặng.
Bà ấy quyết định lén nói cho Lâm Doanh Doanh về hầm vàng nhỏ của bà.
Bởi vì tâm trạng của Hoắc Thanh Hà hơi kém nên trong nhà cả ngày đều rất yên tĩnh, thậm chí có hơi yên tĩnh quá mức, khiến cả nhà không quen.
Sau bữa tối, Lâm Doanh Doanh thấy Hoắc Thanh Hà lén đốt chiếc khăn, có lẽ là của Trịnh Khải Hoàn tặng cho.
Cô không nhịn được trêu Hoắc Thanh Hà: "Tại sao em lại lén đốt chiếc khăn? Khăn đẹp mà, em không thích thì cầm đi đổi với người khác cũng được mà phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-142.html.]
Hoắc Thanh Hà cố ý hung dữ trừng cô, "Tôi cứ đốt đó. Tôi vui, tôi không thiếu!"
Lâm Doanh Doanh tỏ vẻ vẻ tiếc nuối, "Haiz, mất hai bát bánh chẻo rồi đó."
Hoắc Thanh Hà: "..." Không khiến tôi tức c.h.ế.t thì chị không chịu thôi đúng không?
Lâm Doanh Doanh lại nói: "Em dùng học phí là hai bát bánh chẻo để cho cả nhà chúng ta thấy rõ bộ mặt của một tên cặn bã.Việc kinh doanh này kiếm hời lắm đó."
Hoắc Thanh Hà: "???" Hình như ngửi thấy mùi âm mưu!
Hoắc Thanh Hà không chỉ nhận ra bộ mặt thật của Trịnh Khải Hoàn, tăng thêm kinh nghiệm sống, mà còn không mất bất kỳ chi phí chìm nào, cô không hề lỗ. Cho dù trước đây trong lòng cô dành nhiều lời tán thưởng và khen ngợi cho Trịnh Khải Hoàn, nhưng giờ đây cũng bị xóa bỏ hết bởi những lời chửi mắng và nguyền rủa.
Đúng là ngay cả tâm ý cũng không lỗ, ừm, vì nhờ ở giữa đã được ngăn cách bởi một Lâm yêu tinh nữa.
Lâm Doanh Doanh ngáp một cái, đôi mắt ngái ngủ, "Ôi, cả ngày hôm nay làm chị mệt rồi. Tên thối tha đó đã cút xa rồi, không làm chị ghê tởm được nữa, chị phải nghỉ ngơi cho đã đây."
Hoắc Thanh Hà: Cả ngày hôm nay chị có làm gì đâu, chỉ đi thu có ba cân tóc và nói một đống chuyện xấu của Trịnh Khải Hoàn với người nhà, chị đã làm gì mà mệt đến thế này?
Không, nói chuyện xấu của người khác cũng có thể khiến chị mệt mỏi sao?
Hoắc Thanh Hà thật sự đã hiểu biết thêm rồi, nhìn Lâm Doanh Doanh lượn vào phòng như yêu tinh, đổi sang chiếc váy trắng của cô rồi lượn ra như yêu tinh, sau đó tắm xong lại lượn về, quả thực không thể tức hơn được nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chờ lát cô ấy đi tắm phải dùng hai lần xà phòng thơm của chị ta để chị ta tức mới được!
Lâm Doanh Doanh nằm trên tấm ga trải giường vải thô trong nhà, dang rộng chân tay một cách thoải mái, mơ màng hồi tưởng lại hình tượng gian phi của mình, ừm, Hoắc Thanh Sơn rất có tiềm năng trở thành hôn quân. Chỉ cần ái phi khóc lóc nỉ non anh liền lập tức nộp vũ khí đầu hàng.
Đêm nay, cô cũng muốn khóc lóc với anh, nhất định phải chiếm được anh.
Nếu anh còn viện cớ nào nữa, cô sẽ khóc cùng anh!