Cứ tiếp tục diễn như vậy, Tạ Vân nắm lấy tay Hoắc Thanh Hồ thâm tình khẩn thiết nói: "Thanh Hà, em là cô gái xinh đẹp, lương thiện, chân thật và đáng yêu nhất mà anh từng gặp trong cuộc đời anh. Em giống như giọt sương vương trên ngọn cỏ, như là ánh nắng buổi sớm mai, em giống như lá phong mùa thu soi đỏ trái tim anh, trong trắng thanh khiết tựa như mùa tuyết đầu đông, gột sạch toàn bộ thể xác và tinh thần của anh.... "
Hoắc Thanh Hồ bị mấy lời sến súa của cậu làm cho nổi hết cả da gà, hất mạnh tay cậu ra, lạnh lùng nói : “Nghe ớn quá!”
Tạ Vân vẫn không ngừng diễn, ngược lại lộ ra biểu cảm nửa cười nửa không, giọng nói cũng càng dịu dàng. "Nhưng người nhà em đều lo anh lừa em, định chân đạp hai thuyền, không chịu kết hôn thật với em."
Vừa nói, cậu vừa chậm rãi đến gần Hoắc Thanh Hồ, muốn dựa vào vai cậu ấy. Hoắc Thanh Hồ cả người cứng đờ, trong tiềm thức muốn đá bay Tạ Vân ra.
Lâm Doanh Doanh tựa vào người Hoắc Thanh Sơn đã xem đến ngơ ngẩn, cậu nhóc này có tiềm năng diễn vai chính nha!
Tạ Vân khó có thể nhớ hết một đống những lời lộn xộn sến súa mà Trịnh Khải Hoàn đã nói. Dùng từ ngữ chắc chắn có sai sót nhưng giọng điệu, thần thái và từ ngữ chính tuyệt đối không sai.
Lâm Doanh Doanh tán thưởng Tạ Vân, thiên tài diễn xuất, bản tiểu thư xin bái phục!
Tạ Vân tiếp tục diễn vẻ thâm tình như đã hoàn toàn nhập vai.
Trịnh Khải Hoàn: "Tôi thề với tất cả các vị thần trong trời đất lướt qua đây trong thời khắc này. Tôi, Trịnh Khải Hoàn là một lòng một dạ với Hoắc Thanh Hà và sẽ không bao giờ chấp nhận sự theo đuổi của bất kỳ ai khác vì lợi ích hay vì mệnh lệnh của cha mẹ. Trong tim anh chỉ có mình em. Em sẽ là người vợ duy nhất của Trịnh Khải Hoàn tôi, ngày mai anh sẽ lại đến nhà em cầu hôn, dù biết trong núi có hổ nhưng vẫn lên núi. Vì em, vì tình yêu, anh sẵn lòng ... "
Hoắc Thanh Hồ đã nổi da gà đến mức sắp ngất đi đến nơi, trốn ở một bên xem lén chị hai và Trịnh Khải Hoàn là một chuyện, bị lôi vào diễn lại cảnh sến súa đó thật kinh khủng mà.
Tạ Vân vừa diễn vừa nắm lấy cổ áo Hoắc Thanh Hồ,
"Cúi xuống cúi xuống, phải nốt như kia nữa, anh cao quá, em không hôn tới được."
Hoắc Thanh Hồ tát vào mặt cậu một cái, "Cậu má nó muốn diễn gì nữa? Ai dạy cậu mấy cái vớ vẩn này hả?"
Hoắc Thanh Hồ nói: "Chị hai vốn không cho anh ta hôn. Chị hai nói anh cả của em nhất quyết không đồng ý, nếu anh tới cửa sẽ đánh gãy chân anh thật đó. Anh ấy nói được làm được."
Tạ Vân: “Ừm, chị hai nói trong lúc khóc đó.” Cậu liếc nhìn Lâm Doanh Doanh, bắt chước dáng vẻ khóc lóc nỉ non của chị hai, “Huhuhu... nhưng mà anh cả của em nói rằng nếu anh còn tới cửa thì sẽ ...đánh c.h.ế.t anh ! "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-140.html.]
Sau đó cậu nắm lấy tay Hoắc Thanh Hồ, kích động nói: "Thanh Hà, anh không thể chờ đợi được. Anh yêu em, nếu em cũng yêu anh thì hay là chúng ta kết hôn đi. Không cần người thân, bạn bè, không cần đám cưới, chỉ cần trời đất nhật nguyệt làm chứng, chỉ cần lãnh tụ vĩ đại chúc phúc cho chúng ta thôi! "
Tạ Vân: Giả vờ có một kịch bản trong tay.
Cậu liền mạch đổi sang giọng của Hoắc Thanh Hà, vẻ mặt không dám tin, "Anh, anh nói, chúng ta ... bỏ trốn sao?"
Rồi lại chuyển sang Trịnh Khải Hoàn: "Đúng vậy, bỏ trốn vì tình yêu! Đây là một việc dũng cảm và lãng mạn biết bao. Đời người nếu không một lần đấu tranh chống tục bó chân của phong kiến thì làm sao có thể nói mình là người kế tục của chủ nghĩa cộng sản chứ? "
Lâm Doanh Doanh dịch lại cho Hoắc Thanh Sơn, đáng lẽ phải là bó buộc của lễ giáo phong kiến. Cậu nhóc này không nhớ được nên đã sửa bừa lời luôn rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Hồ đột nhiên tát cậu "bốp" một cái, tiếng đặc biệt vang.
Lâm Doanh Doanh kêu lên "A" một tiếng và vội vàng hỏi sao vậy?
Tạ Vân ôm mặt và phàn nàn: “Anh ơi, anh diễn nhập tâm quá rồi đó!” Cậu nói với Lâm Doanh Doanh: “Chị hai em đã tát Trịnh cán sự một bạt tai, sau đó mắng anh ta.”
Lâm Doanh Doanh tò mò, "Mắng như thế nào?"
Tạ Vân thở dài, "Em không thích bi kịch, em không nhớ rõ cái kết."
Lâm Doanh Doanh: "..." Tên nhóc này diễn sâu quá rồi.
Khi Hoắc Thanh Hà nghe Trịnh Khải Hoàn nói muốn bỏ trốn cùng cô để kết hôn lúc ở bên con sông nhỏ, cô nhất thời đã sững sờ, không ngờ mấy điều này Lâm yêu tinh cũng đoán trước được.
Mặc dù ban đầu cô đến gặp Trịnh Khải Hoàn với tâm tư thăm dò, nhưng trong lòng cô vẫn hy vọng Trịnh Khải Hoàn không phải là người tồi tệ như những gì Lâm Doanh Doanh nói, cô vẫn ôm chút ảo tưởng rằng anh ta bị cha mẹ ép phải lấy một người mà anh ta không yêu, vậy nên mới muốn tìm được một tình yêu đích thực khác, anh ta sẽ cố gắng để nhận được sự tha thứ từ mẹ và anh cả chị dâu cô.
Nhưng sau khi Trịnh Khải Hoàn nói ra mong muốn dẫn cô đi lén kết hôn, cô lập tức liền tuyệt vọng.
Đây chính là một tên khốn!