Trong sân vẫn có những người đang thu dọn lúa mì, còn có đám thanh niên đang gào giọng hát, thậm chí còn có người nhảy múa học theo dáng vẻ Lâm Doanh Doanh dạy, dù sao thì cũng đã có nhiều hạng mục giải trí hơn trước, vui vẻ hơn rất nhiều.
Đêm phủ bốn bề, những vì sao đầu tiên sáng lên trên đỉnh đầu, vầng trăng sáng vằng vặc treo ở trời Tây, ánh trăng trong trẻo mang đến chút mát mẻ cho đêm mùa hạ.
Lúc không có ai, Lâm Doanh Doanh đang khoác tay Hoắc Thanh Sơn bị anh vòng tay ôm chặt lấy vòng eo thon thả.
Cô có một vòng eo thon nhỏ, một cánh tay của anh ôm một vòng còn thừa, mà xúc cảm mềm mại thơm tho từ cơ thể cô thật tuyệt vời, thu hút đôi bàn tay to lớn của anh tự động dán lên yêu thích không buông tay mà vuốt ve.
Lâm Doanh Doanh rất tận hưởng sự mê đắm của anh với cô.
"Chạy, chạy mau! Chị hai đến rồi!" Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân chạy bình bịch lao ra khỏi rừng cây nhỏ gần đó như hai con khỉ.
Lâm Doanh Doanh cao hứng, kéo tay Hoắc Thanh Sơn, "Mau đi theo đi."
Tiếc là hai tên nhóc chạy nhanh như con thỏ, trời tối om om, cô lại không quen đường quen xá căn bản không theo kịp nên lập tức lo lắng đến mức bắt đầu rên rỉ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Sơn vốn chưa bao giờ thích tham gia náo nhiệt, trực tiếp bế cô lên, sải bước lớn đuổi theo mấy con thỏ nhỏ, thành công tóm được hai tên nhóc ở nhà chú ba Tạ.
Lâm Doanh Doanh cười đắc ý như hồ ly, "Hai đứa dám lén theo dõi chị hai, chị nói cho em ấy biết nha!"
Hoắc Thanh Hồ: "..." Lâm yêu tinh này đúng là lật mặt như bánh tráng, rõ ràng là chị ta xúi cậu đi nghe lén trước. Hừ, chị vô lý như thế thì tôi sẽ không nói cho chị biết!
Tiếc rằng Tạ Vân không có khí phách giả ngầu như Hoắc Thanh Hồ, cậu thấy đã bị Lâm Doanh Doanh tóm lấy dọa, liền lập tức thành thật nói hết cho cô và Hoắc Thanh Sơn biết.
Tạ Vân: "Hai người họ đang ở trong khu rừng nhỏ bên sông, gã Trịnh cán sự đó mồm mép ngon ngọt lắm, nói rõ hay."
Lâm Doanh Doanh: "Anh ta bị đánh đến thảm vậy rồi mà vẫn có thể đi vào rừng nhỏ sao?"
Tạ Vân: "Vâng, dù sao em cũng không có nói dối."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-139.html.]
Hoắc Thanh Sơn: "Bị thương ngoài da thôi, bôi thuốc là khỏi, không đến nỗi không xuống nổi giường."
Nhiều nhất khiến anh ta đau với ngứa da vài ngày, tất nhiên nếu không chăm sóc tốt thì vẫn có khả năng mưng mủ gì đấy, hên xui do anh ta thôi.
Lâm Doanh Doanh bèn ra hiệu cho Tạ Vân tiếp tục.
Tạ Vân liền túm lấy Hoắc Thanh Hồ rồi hai người phân vai để tái hiện lại cảnh tượng lúc đó.
Lúc đó, Hoắc Thanh Hà đi tới khu rừng nhỏ, thầm nghĩ sẽ tra hỏi Trịnh Khải Hoàn như thế nào, mà Trịnh Khải Hoàn cũng vội vàng qua đó gặp cô ấy.
Anh ta nghĩ rằng Hoắc Thanh Hà có thể ra gặp anh ta có nghĩa là cô đã không tin Hoắc Thanh Sơn mà chọn tin anh ta. Anh ta vừa thầm có chút đắc ý lại có chút ngọt ngào, còn nghĩ đến việc sau này sẽ đối xử tốt với Hoắc Thanh Hà.
Hoắc Thanh Hà: "Trịnh cán sự, anh giỏi thật đấy, chạy tới tận vùng quê xa xôi như vậy để lừa gạt một thôn nữ như tôi à?"
Trịnh Khải Hoàn: "Thanh Hà, tất cả đều là hiểu lầm. Em không nhớ lúc trước anh đã nói gì với em sao? Ở thành phố, cô ta cứ liên tục viết thư tình cho anh và theo đuổi anh, nhưng anh ... không có cảm giác với cô ta. Trái tim anh muốn tìm một cô gái... "
Hoắc Thanh Hà nói: "Anh không thích cô ấy, nhưng bị người nhà ép buộc xem mắt sao, haiz, cũng thật là đáng thương."
Trịnh Khải Hoàn vui mừng khôn xiết, quả nhiên là cô vẫn thích anh hơn, anh lập tức cảm thấy ấm ức "Đúng vậy, nhưng trái tim của anh ... đã dành cho người khác rồi, không thể dành cho cô ta nữa. Anh chỉ có thể để cô ta thất vọng và đau lòng, haiz, thật là tội lỗi. "
Anh ta quay đầu nhìn cô ấy, ánh trăng xuyên qua kẽ lá, chiếu vào khuôn mặt thanh tú của Hoắc Thanh Hà, tuy rằng ban ngày không nhìn rõ như ban ngày, nhưng trong ánh trăng mờ ảo trông cô càng xinh đẹp hơn.
Anh ta thì thầm: "Có trách thì chỉ có thể trách em quá xinh đẹp. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã bị em thâu tóm tâm can rồi. Từ đó về sau, dù nhắm mắt hay mở mắt đều thấy em, không thể quên đi được. Em nói đi... Thanh Hà, anh phải ... làm sao với em đây? "
Hoắc Thanh Hà: "Anh ... anh thật sự thích em như vậy sao?"
Trịnh Khải Hoàn: "Đương nhiên, anh đã muốn đến nhà em đề cập chuyện cưới hỏi rồi, chuyện này còn là giả ư? Chẳng lẽ anh không biết xấu hổ sao? Quả thực vì em thì anh đã không còn liêm sỉ nữa."
Hoắc Thanh Hà: "... Nhưng mà anh cả và mẹ em đều không đồng ý."
Trịnh Khải Hoàn: "Anh sẽ cố gắng hết sức để làm họ hài lòng. Thực ra ... anh vẫn chưa nói với em rằng cha mẹ anh ép anh lấy một người trong thành phố, anh không muốn, anh luôn nghĩ về em ... Anh đã nghĩ kỹ rồi, có c.h.ế.t cũng không lấy cô ta, cho dù có mất việc, cùng lắm là...đăng ký lại hộ khẩu ở thị trấn của các em rồi làm việc ở đó. Đến lúc đấy...chúng ta có thể kết hôn ở đó. "