Khi Hoắc Thanh Sơn ra tay, Trịnh Khải Hoàn căn bản không còn chỗ để chạy trốn, từng roi quất vào người anh ta đều vừa chuẩn vừa ác, mà lại tránh hết chỗ hiểm, nhưng khiến anh ta rách da toác thịt, đau đớn đến mức liên tục gào thét thảm thương lại không chạy thoát được.
Chín phát roi này Hoắc Thanh Sơn ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, nhưng chỉ mất vài cái chớp mắt đã quất xong.
Lúc đám người Lâm Doanh Doanh nghe thấy tiếng kêu chạy ra ngoài xem tình hình, Hoắc Thanh Sơn đã lưu loát thu tay và nhảy xuống ngựa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh nhìn Trịnh Khải Hoàn đang lăn lộn trên mặt đất với ánh mắt u ám, giọng nói càng ngày càng lạnh lẽo: "Hoắc gia chúng tôi không chào đón anh, cút ngay!"
Trịnh Khải Hoàn chỉ cảm thấy đau thấu tim như thể sau lưng bị móng vuốt của mãnh thú xé toạc, đau đến mức không nói được lời nào, điểm tâm mang theo cũng bị quất nát vụn trên mặt đất, chỗ điểm tâm và xác giấy dầu đó như là đang cười nhạo anh ta vậy.
Đám người Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Hà ở trong nhà nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã thấy Hoắc Thanh Sơn đang lạnh mặt cầm cây roi sải bước về nhà.
Lâm Doanh Doanh lập tức ra đón Hoắc Thanh Sơn, vui mừng nói: "Anh về rồi. Hôm qua anh ngủ ở đâu vậy? Ăn uống đầy đủ không đó? Có nhớ em không?"
Cảnh tượng vốn dĩ nghiêm túc và căng thẳng đã dịu bớt bởi giọng nói nhẹ nhàng ríu rít của cô.
Lâm Doanh Doanh hôm qua đã bắt chẹt được Hoắc Thanh Sơn, không hề cố kỵ đang là ban ngày hay trước mặt mọi người, cô lao tới đòi anh ôm mình nâng lên cao.
Hoắc Thanh Sơn cũng không từ chối cô nữa, dường như đã được cô dạy cho quen với việc ôm cô. Khi thấy cô nhào đến liền vô thức duỗi cánh tay trực tiếp vòng qua eo cô rồi nhẹ nhàng nâng lên, sau đó đỡ cô bằng một cánh tay.
Lâm Doanh Doanh ngồi trong vòng tay anh như một đứa trẻ, cảm giác vô cùng mới mẻ và kỳ lạ, "Oa, anh Thanh Sơn khỏe ghê."
Cô vui vẻ được Hoắc Thanh Sơn bế về nhà, nhưng Hoắc Thanh Hà lại đứng ở cổng sân đưa mắt kinh hãi nhìn Trịnh Khải Hoàn đang trong tình trạng nhếch nhác chật vật.
Cô ấy hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-135.html.]
Hai mắt Trịnh Khải Hoàn trở nên mờ mịt. "Anh đem điểm tâm tới thăm em. Chẳng hiểu sao anh cả của em vừa mới gặp không hỏi rõ phải trái trắng đen gì đã cầm roi quất anh luôn rồi."
Nhìn dáng vẻ vui sướng của Lâm Doanh Doanh, chắc chắn là cô ta giở trò xấu xa, Trịnh Khải Hoàn là người có thù tất báo, trong lòng đã thầm ghim hận chung cả Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn. Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất là phải tóm gọn Hoắc Thanh Hà trước đã, dù sao anh ta cũng đã từ chối hôn sự ở thành phố rồi, lúc này lại mất đi Hoắc Thanh Hà nữa thì sẽ lỗ lớn mất.
Lúc trước dù anh ta đã có hảo cảm với Hoắc Thanh Hà và cũng nghĩ cô ấy là một người tình không tồi thì từ giây phút anh ta quyết định đến nhà, anh ta đã bắt đầu yêu cô ấy rồi.
Sẵn sàng từ bỏ cơ hội thăng tiến sẵn vì cô ấy, chấp nhận kết hôn với một cô gái nông thôn không có hộ khẩu thường trú và công việc ở thành phố, đó nhất định là vì anh ta yêu cô ấy.
Mà giờ phút này, anh ta lại càng yêu cô ấy hơn rồi.
Nếu anh ta có thể tự lay chuyển được mình thì nhất định cũng có thể lay chuyển được Hoắc Thanh Hà.
Anh ta kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất trước mặt Hoắc Thanh Hà.
Hoắc Thanh Hà do dự một hồi, nhưng vẫn bước lên đỡ anh ta, sau đó liền nhìn thấy phần lưng đẫm m.á.u của anh ta, không khỏi hít một hơi khí lạnh, anh cả xuống tay thật ác độc!
Hàng xóm cũng chạy ra ngó nghiêng, ào ào hỏi Hoắc Thanh Hà có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Thanh Hà lại thấy khó xử, cô ấy biết nói sao đây?
Nói rằng cô ấy định quen với Trịnh Khải Hoàn nhưng anh trai của cô ấy lại cho người ta một trận roi sao? Vậy rốt cuộc phải nói là lỗi của ai?
Trịnh Khải Hoàn đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán: "Thanh Hà, tấm... tấm lòng của anh đối với em có nhật nguyệt chứng giám, không phải loại đòn roi có thể đánh bay được. Hiện giờ là xã hội mới, chủ trương tự do yêu đương và hôn nhân kiểu mới, chúng ta phải dám phá bỏ thế lực cũ thời phong kiến, không bị quyền lực gia đình chi phối..."
Hoắc Thanh Hà đột nhiên hỏi: "Trịnh cán sự, anh đã làm gì mà khiến anh trai em tức giận đến vậy?"
Trong mắt Hoắc Thanh Hà, anh cả không bao giờ đánh người vô cớ, có đánh cũng đều có lý do.