Chờ tới ngày hôm sau, Trịnh Khải Hoàn nhận được điện thoại của nhà mẹ anh ta, cả người đều mơ màng, không biết gây ra rủi ro ở đâu, sao vị kia trong thành phố đã bất ngờ trở mặt rồi?
Bởi vì điện thoại là phải cần tổng đài chuyển tiếp, người trực tổng đài có thể nghe lén, bọn họ không dám nói rõ ràng trong điện thoại, mẹ anh ta chỉ có nói với anh ta việc kết hôn trong thành phố coi như thôi rồi, nói là có người ở phía sau nói xấu anh ta, vân vân.
Dù sao Trịnh Khải Hoàn cũng là người có chủ kiến, sau khi mơ hồ chừng nửa phút là anh ta đã tỉnh táo lại. Cẩn thận nghĩ kỹ lại, anh ta cảm thấy đúng là trong họa có phúc, có lẽ là chuyện tốt, trước kia anh ta còn do dự, không biết có nên cắt đứt quan hệ trong thành phố, chuyên tâm tiến hành với bên nhà họ Hoắc này không.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ trong thành phố đã quyết định thay anh ta, vậy anh ta sẽ hoàn toàn giải thoát, trái lại đúng là nhẹ nhàng thở ra.
Bây giờ anh ta không gánh vác gì nên nhẹ cả người, anh ta có thể một lòng đi dỗ dành Hoắc Thanh Hà.
Hôm qua, anh ta muốn ôm Hoắc Thanh Hà, kết quả bị cô ấy lạnh mặt từ chối, nói có phải anh ta muốn động tay động chân với con gái hay không? Anh ta cũng dụ dỗ, dỗ dành một lúc mới dỗ cô ấy lại được.
Anh ta cảm thấy mình thật là thích Hoắc Thanh Hà, đối với người phụ nữ có tính tình quá ngang ngược, cả người đều là tật xấu, chỉ liếc mắt một cái đã đủ ngạc nhiên vì sự xinh đẹp như Lâm Doanh Doanh thì cả anh ta và mẹ đều không thích nổi.
Đã giải quyết đối tượng hẹn hò trong thành phố, vậy anh ta sẽ không cần khiến Hoắc Thanh Hà ấm ức làm người tình nữa, anh ta muốn cưới cô ấy, như vậy có thể xây dựng được quan hệ thân thích với nhà họ Lâm rồi. Cho dù bây giờ Lâm Doanh Doanh chán ghét mình, nhưng chỉ cần mình biểu hiện biết kiềm chế, tuân thủ lễ nghĩa, thận trọng chừng mực, quan tâm đủ kiểu với Hoắc Thanh Hà, nhà họ Hoắc chắc chắn ủng hộ, Lâm Doanh Doanh cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Anh ta hết sức tin tưởng, bước ra khỏi bưu cục, đi tới Cung tiêu xã dùng phiếu và tiền mua kẹo và bánh ngọt xong. Sau đó anh ta về đại đội thôn họ Hoắc đổi một bộ quần áo vàng nhạt sạch sẽ xong, đeo lên cái bảng tên thể hiện mình là người Thượng Hải, mang thêm giày da, trên n.g.ự.c trái còn vắt hai cây bút máy.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, anh ta lại soi tấm gương đã vỡ trên tường một hồi, thấy thế nào cũng thấy mình rất đẹp trai, chắc chắn có thể mê hoặc Hoắc Thanh Hà, cũng có thể nhận được cảm tình của mẹ Hoắc.
Anh ta có lòng tin, chỉ cần bản thân tới cầu hôn Hoắc Thanh Hà, cô ấy tuyệt đối sẽ vui mừng tới khóc òa lên.
Sập tối gần năm giờ chiều, lúc này mặt trời còn chưa lặn hẳn, từng nhà còn chưa bắt đầu làm cơm tối, đây là thời cơ tốt để đi nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-134.html.]
Nếu như không thành, cứ lấy cớ ăn cơm để vội tạm biệt, nếu như thành thì bên kia sẽ mời ở lại ăn cơm.
Mà anh ta tin tưởng, mẹ Hoắc nhất định sẽ giữ anh ta ở lại ăn cơm chiều!
Trịnh Khải Hoàn cầm theo lễ vật, trong lòng tràn đầy tin tưởng đi tới nhà họ Hoắc. Anh ta tiến vào từ đầu ngỏ đông, lại thấy có một người đang cưỡi ngựa đi vào từ phía tây.
Đó là Hoắc Thanh Sơn.
Trong lòng Trịnh Khải Hoàn hơi động, Hoắc Thanh Sơn đi ra ngoài một chuyến, việc hôn sự trong thành phố của mình lại hủy mất, có phải trùng hợp không? Anh ta đè xuống sự nghi ngờ và lo sợ trong lòng, cười chào hỏi với Hoắc Thanh Sơn: "Liên trưởng Hoắc trở về rồi à?"
Hoắc Thanh Sơn thúc vào bụng ngựa, phóng qua tới chỗ Trịnh Khải Hoàn, hù cho anh ta phải vội vã trốn tránh, trong miệng thì không ngừng kêu lên: "Liên trưởng Hoắc, anh muốn làm gì đây?"
"Trịnh Khải Hoàn, có phải trong thành phố cậu đã có đối tượng kết hôn đúng không?"
Trịnh Khải Hoàn vội vàng ngụy biện: "Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm!"
Đến bây giờ còn muốn lừa gạt, nói xạo, lại khiến Hoắc Thanh Sơn tức giận hơn nữa, sắc mặt anh lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: "Không có hiểu lầm đâu, cậu đáng bị đánh!"
Hoắc Thanh Sơn lạnh lùng nói, giơ một cái roi lên mạnh mẽ, chuẩn xác đánh về phía Trịnh Khải Hoàn.
“A—” Trịnh Khải Hoàn ôm đầu chạy trối chết, hoảng sợ chạy quanh né tránh.
Nhưng Hoắc Thanh Sơn cưỡi ngựa, từ trên cao nhìn xuống, lại có dáng cao tay dài, mỗi phát roi giáng xuống đều quất mạnh vào lưng hoặc vào cánh tay của anh ta.
Trịnh Khải Hoàn hét lên đau đớn, liên tục kêu gào thảm thiết, khản giọng xin tha, "Liên trưởng Hoắc... hiểu lầm ... có gì từ từ nói ... a—"