Hoắc Thanh Hà lề mề đứng lên: "Anh cả à, các người đang làm gì vậy? Các người cũng quá bất công rồi, chị dâu nhằm vào em, các người như vậy cũng được rồi. Sao còn lấy chuyện này tới nói chứ?"
Bên kia, Hoắc Thanh Phong nhìn anh cả rồi mẹ đều phản đối, cậu lập tức ngậm miệng, trong lúc cả nhà xảy ra chuyện gì quan trọng đều do anh cả làm chủ, cậu không xen vào.
Lâm Doanh Doanh nhìn cô ấy một cái, thản nhiên nói: "Em gào to cái gì, ai nhằm vào em hả? Chúng ta nói đúng sự thật, Trịnh cán sự kia không phải thứ tốt gì, anh ta muốn tìm em bỏ trốn, em còn lừa gạt làm gì."
Lâm Doanh Doanh quyết định phơi bày chuyện này ra ngoài như vậy sẽ chặt đứt khả năng Hoắc Thanh Hà bỏ trốn, cô ấy không thể không giữ thể diện, hơn nữa coi như làm cái dự phòng trước. Nếu Trịnh Khải Hoàn lại kêu cô ấy bỏ trốn, cô ấy sẽ thầm nghi ngờ.
Mẹ Hoắc đập "bốp" một cái lên bàn, sắc mặt trắng bệch: "Thanh Hà!"
Hoắc Thanh Hà cuống lên: "Mẹ à, con chưa hề nghĩ tới sẽ bỏ trốn! Chị dâu nói xấu con!"
Lâm Doanh Doanh vội vàng an ủi mẹ Hoắc: "Mẹ đừng nóng giận, con chỉ nói sớm cho Thanh Hà phòng hờ thôi. Con thấy Thanh Hà tuy xinh đẹp tài giỏi, nhưng không có hộ khẩu trong thành phố đâu, gả cho người ta không bằng lương thực hàng hóa, chỉ có thể là ăn nhờ nhà người ta, cũng không có công việc. Mà tên Trịnh cán sự kia sẽ tự nuôi gia đình sao? Áp lực của anh ta có lớn không? Anh ta cũng chỉ thích gương mặt xinh đẹp của Thanh Hà chúng ta, mẹ nhìn Thanh Hà đi, dáng dấp mảnh mai, yểu điệu, có ai không thèm?"
Vốn Hoắc Thanh Sơn còn tức giận, lúc này nghe thấy Lâm Doanh Doanh khen ngợi vẻ đẹp của cô ấy, tức giận cả người giống như khinh khí cầu bị người ta chọc thủng, không còn giận nữa.
Cô ấy nói: "Anh ấy nói muốn tới cửa cầu hôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-130.html.]
Lúc này, sắc mặt của mẹ Hoắc đã đỡ hơn một chút, chỉ nghĩ tới Lâm Doanh Doanh và Thanh Phương nói tên kia động tay động chân, vẫn không nguôi giận nỗi, không hé miệng, không đồng ý.
Hoắc Thanh Sơn: "Vậy đợi khi nào tên đó bỏ ra thành ý rồi nói."
Anh quay đầu nói với mẹ Hoắc và Lâm Doanh Doanh: "Con đi một chuyến lên thành phố, xem thử ngày thường tên Trịnh cán sự này làm người thế nào, công việc ra sao."
Lâm Doanh Doanh cũng chính là đợi tới việc này, cô muốn nói cho Hoắc Thanh Sơn và mẹ Hoắc làm, mình không cần nói thẳng, chỉ cần từng bước một để bọn họ thuận theo tự nhiên mà làm. Chỉ có như vậy, sau này dù Hoắc Thanh Hà có nổi giận, nhưng có trách cũng sẽ không tính tới trên đầu của chị dâu là mình đây.
Lâm Doanh Doanh cố ý làm ra dáng vẻ chị dâu cả hiền lành: "Thanh Hà à, em xem anh cả đối xử với em tốt biết bao nhiêu. Thật vất vả mới có tháng nghỉ ngơi, thăm gia đình, không phải làm việc thì cũng sẽ làm việc, mà bây giờ còn phải tốn hai ngày để vào thành phố chạy vạy cho em. Em có thể đừng để cho mẹ và mọi người lo lắng được không?"
Hoắc Thanh Hà nhìn Lâm Doanh Doanh dùng gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không tì vết giả như người lớn, thật sự không thể nào tức nổi.
Cô trả lời với ai đây, cô còn nhỏ hơn cả tôi, còn trẻ hơn cả tôi rất nhiều đấy!
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc đầu, cô ấy tức giận, lúc này trái lại cơn tức không thể nào tới được. Dù sao mẹ và anh cả không nhắm vào cô ấy, không cho cô ấy lấy chồng mà nhằm vào Trịnh Khải Hoàn. Trước kia, cô ấy cảm thấy Trịnh Khải Hoàn hoàn hảo, bảo vệ cho anh, lúc này bởi vì Lâm Doanh Doanh cắm một d.a.o trong lòng cô ấy, trái lại khiến cô ấy không thể nào tin tưởng anh ta như cũ, mà thật sự nghĩ hay chờ anh ta chứng minh.
Tới cửa cầu hôn, không chê hộ khẩu cô ấy nông thôn, dẫn cô ấy vào thành phố đi làm một phần hộ khẩu, chỉ có như vậy cô ấy mới tin tưởng anh ta không ngấp nghé gì tới Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh ăn một ngụm súp cà chua trứng, thong thả ung dung nói: "Chỉ là chị phải cảnh cáo trước một tiếng. Nếu như em kết hôn với Trịnh Khải Hoàn, nhà họ Lâm chúng ta tuyệt đối không có chút thân thích nào với nhà họ Trịnh. Ở bên ngoài, anh ta tuyệt đối không thể nói là thân thích với nhà chị, còn phải vì thân thích với nhà chị mà nghiêm nghị giám sát, không cho phép làm việc trái phép, không cho phép có hành động, nói chuyện không thích hợp. Nếu không... Tính tình của cha anh ta rất xấu đấy."