Lâm Doanh Doanh chu đáo đi giúp anh lấy nước, lấy khăn mặt. Nhìn anh muốn dùng nước lạnh gội đầu liền vội vàng ngăn cản: “Gội đầu không được dùng nước lạnh, cẩn thận sau này già rồi sẽ đau đầu.”
Hoắc Thanh Sơn không cho là đúng: “Không sao, anh quen rồi.”
Lâm Doanh Doanh thấy anh không biết yêu thương bản thân như vậy, lập tức bày ra bộ dạng tức giận, bĩu môi: “Anh còn như vậy nữa em sẽ tức giận.”
Hoắc Thanh Sơn khẽ giật mình, anh đã làm gì?
Lâm Doanh Doanh: “Sao anh có thể không yêu thương cơ thể mình? Anh cũng biết bản thân vốn có một cơ thể tốt, không có khiếm khuyết không có bệnh tật. Đây là một việc hạnh phúc đến nhường nào.”
Thật sự là ở trong phúc mà không biết hưởng.
Hoắc Thanh Sơn yên lặng gật đầu: “Ừ.”
Lâm Doanh Doanh: “Anh chờ nhé, em đi lấy nước nóng giúp anh.”
Hoắc Thanh Hà đã dùng ấm nước xách nước nóng ra, đặt trên bậc cho Lâm Doanh Doanh dùng. Sau đó không đợi Lâm Doanh Doanh nói chuyện với cô ấy, cô ấy đã chạy vào phòng bếp.
Lâm Doanh Doanh đổi nước ấm cho anh để anh gội đầu, vừa nhìn anh gội vừa hung dữ tẩy não cho anh: “Hoắc Thanh Sơn, nếu sau này anh còn không biết yêu thương bản thân mình nữa thì em sẽ tức giận.”
Cái miệng nhỏ của cô liên tục nói rất nhiều ví dụ, nói một đống những điều không được phép.
Hoắc Thanh Sơn biết không thể cố chấp với cô, nếu không cô sẽ càng ghê gớm hơn, đành vội vàng nhận sai: “Anh sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Lúc này Lâm Doanh Doanh mới cười lên, tiến sát lại gần lỗ tai anh hôn chụt một cái cực nhanh. Sau đó nhìn lỗ tai của Hoắc Thanh Sơn dần dần đỏ ửng, cuối cùng đỏ lừ như con tôm, vô cùng thú vị.
Hoắc Thanh Sơn ở bên kia vô cùng ghen tị, hô lớn: “Chị dâu, chú ý ảnh hưởng.”
Lâm Doanh Doanh quay lại trừng cậu ta: “Ảnh hưởng cái gì? Chị và anh em đang nói thầm, không cho em nghe.”
Hoắc Thanh Phong buông tay, bày ra một biểu cảm rất điên cuồng sau đó vừa cười vừa chạy vào nhà chuyển bàn ra chuẩn bị ăn cơm.
Đợi đến khi mọi người cơm nước xong xuôi, ngồi vào bàn nói vài chuyện trong nhà, Hoắc Thanh Hà mới từ bên ngoài quay về. Khóe miệng cô ấy mỉm cười, bộ dạng vui mừng khấp khởi.
Lâm Doanh Doanh vừa nhìn đã nhận ra cô ấy vừa “tình cờ” gặp Trịnh Khải Hoàn sau đó nói chuyện một lúc. Với công phu dỗ ngon dỗ ngọt kia của Trịnh Khải Hoàn, Hoắc Thanh Hà chưa trải sự đời căn bản không phải đối thủ của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-129.html.]
Hoắc Thanh Phương kêu cô ấy mau đi ăn cơm, rồi đưa đũa cho cô ấy.
Hoắc Thanh Hà thay đổi bộ dạng tức giận lúc trước, cười với Lâm Doanh Doanh: “Chị dâu, ăn cơm xong tôi nói chuyện với chị một lúc nhé.”
Lâm Doanh Doanh vừa nghe thì đã hiểu cô ấy muốn làm người hòa giải cho Trịnh Khải Hoàn, để cô không hiểu lầm Trịnh Khải Hoàn mưu đồ bất chính nữa.
Cô nở một nụ cười còn giả tạo hơn cả Hoắc Thanh Hà, hoàn hảo đến mức không có kẽ hở. Cô cắn đũa cười híp mắt: “Thanh Hà, chị nghe Thanh Hồ nói em có người yêu nha. Là ai vậy?”
Hoắc Thanh Hà biến sắc, Lâm yêu tinh này thật xấu xa. Rõ ràng là chị ta nói với mẹ mà còn ở đây giả bộ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Hồ cũng nhìn Lâm Doanh Doanh, chị ta chính là một con yêu tinh. Cậu ấy cảm thấy dường như mình đã bị người ta tính kế, nhưng lại không nói được cụ thể là không đúng ở chỗ nào.
Hoắc Thanh Hà nghĩ nếu Trịnh Khải Hoàn đã thổ lộ với mình, còn hẹn muốn tặng mình một chiếc đồng hồ kiểu nữ làm vật đính ước. Sau vụ mùa sẽ đến nhà cầu hôn, vậy thì cô ấy cũng không có gì để giấu diếm nữa.
Trước kia chưa nói ra vì Trịnh Khải Hoàn vẫn chưa thổ lộ, không cho cô ấy tín hiệu xác thực. Nếu như cô ấy lộ ra một chút cũng dễ bị người ta nói là không biết xấu hổ. Bây giờ thì đã danh chính ngôn thuận rồi.
Cô ấy ra vẻ ngượng ngùng, cười đáp: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt mẹ Hoắc trầm xuống: “Là Trịnh cán sự đó?”
Hoắc Thanh Hà gật đầu: “Vâng ạ. Còn đang muốn nói chuyện này với chị dâu. Chị dâu à, thực ra chị và Trịnh...”
Không đợi cô ấy nói hết, ba người trên bàn cơm đã đồng thanh ngắt lời: “Không được!”
Hoắc Thanh Hà sửng sốt. Cô ấy nhìn ba người vừa nói không đồng ý: mẹ Hoắc, Hoắc Thanh Sơn, thậm chí ngay cả Hoắc Thanh Phương cũng phản đối.
Thế này là sao vậy?
Cô ấy trừng mắt nhìn Lâm Doanh Doanh, nhưng lại không muốn náo loạn quá mức, đành phải đè nén tâm trạng hạ giọng: “Chị dâu, chị và Trịnh cán sự thật sự đã hiểu lầm.”
Hoắc Thanh Phương: “Không phải hiểu lầm. Em làm chứng, Trịnh cán sự đó vừa nhìn thấy chị dâu thì hai mắt đã sáng lên, giống như một con ch.ó sói muốn nhào đến vậy. Ngay cả liếc nhìn em một cái cũng không thèm cho.”
Hoắc Thanh Hà nôn nóng: “Hiểu lầm, mọi người hiểu lầm anh ấy rồi. Thôi được, để anh ấy tự đến nhà giải thích với chị dâu...”
Hoắc Thanh Sơn lạnh lùng nói: “Nếu anh ta dám đến, anh sẽ đánh gãy chân anh ta.”