Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-06-20 14:16:28
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Thanh Sơn liền đặt cô lên trên giường, xoay người đi ra ngoài sân cởi áo ngoài và áo ba lỗ ra giặt bằng nước được phơi đến nóng hôi hổi ở trong sân, sau đó vắt khô mặc áo ba lỗ vào. Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, anh xác nhận là Lâm Doanh Doanh không sao, vậy nên nói với các cô ấy một tiếng, tiếp tục đi đến sân phơi làm việc.

Lâm Doanh Doanh đau lòng nói: “Nhìn anh cả của các em kìa, khổ cực biết bao, còn phải bận tâm vì các em nữa.”

Hoắc Thanh Hà tức giận nói: “Chị đau lòng thì sao không làm việc giúp anh ấy đi?”

Lâm Doanh Doanh cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: “Hiện tại anh Thanh Sơn chính là đang làm việc thay chị, bây giờ anh ấy chỉ phải mệt mỏi về thể xác, nếu như chị cũng đi làm việc, nếu chị mà mệt mỏi, say nắng, vậy anh ấy lại còn mệt mỏi cả về tinh thần nữa. Chị là một người vợ tri kỷ như vậy, làm sao thể để cho chồng mình phải nhọc lòng cơ chứ?”

Hoắc Thanh Hà: “Thanh Phương, em nghe xem, nghe cái lý do không chính đáng của chị ấy xem.”

Hoắc Thanh Phương nói: “Chị dâu nói đúng mà, chị dâu yếu ớt như vậy đúng là không thích hợp để làm những công việc nặng nhọc kia, nếu như mệt đến bệnh còn phải có người đặc biệt phục vụ, anh cả cũng đau lòng. Nếu như anh cả không thể chuyên tâm đi lính, vậy là không được.”

Hoắc Thanh Hà: “Vì sao chị không làm việc thì là lười biếng, còn chị ấy không làm việc thì lại chính là đạo lý hiển nhiên. Thật...”

Thật là làm cô ấy tức c.h.ế.t mà. Ông trời ơi!

Lúc này mẹ Hoắc đã trở về từ ruộng đất tự lưu (là phần đất nhỏ được tổ chức tập thể kinh tế nông nghiệp giao cho nông dân để trồng rau, có quyền sở hữu là của tập thể nông dân và quyền sử dụng là của nông dân), hái được một chút rau đựng trong giỏ đeo trên vai, bà nghe được giọng nói của Hoắc Thanh Hà, lập tức nói: “Thanh Hà, con lại đang trốn ở nhà lười biếng hả?”

Hoắc Thanh Hà: “...” Tôi c.h.ế.t rồi, đừng ai nói chuyện với tôi nữa.

Mẹ Hoắc và trong nhà, thấy hai con gái và con dâu đều ở nhà, bà lập tức cười nói với Lâm Doanh Doanh: “Doanh Doanh, chuyện của con lo liệu xong rồi hả?”

Lâm Doanh Doanh gật đầu một cái, khen mẹ Hoắc: “Món thịt muối hạt lựu hầm rau mẹ nấu buổi trưa ăn rất ngon, con còn ăn hết một chậu nhỏ đó.”

Hoắc Thanh Phương nhìn cô một cái, chị dâu thật là biết ăn nói, cô giống như một con mèo vậy, tinh tế xiên mấy khúc đỗ đũa và mấy miếng cà, còn chậu nhỏ kia đều là mình ăn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-124.html.]

Mẹ Hoắc rất vui mừng: “Con gầy như vậy, phải ăn nhiều một chút, con xem Thanh Hà ăn nhiều khỏe mạnh biết bao.”

Hoắc Thanh Hà bị chê dáng người không đủ hoàn mỹ, làm việc đến nỗi có hơi đô con trực tiếp tức bốc khói, cũng không để ý trời nóng, kéo chăn lên che đầu lại, không muốn nói chuyện với bọn họ nữa.

Lâm Doanh Doanh nói: “Mẹ, mẹ đừng trách Thanh Hà lười biếng, hôm nay em ấy cuốc đất rất chăm chỉ, quả thực là mệt nhọc, để cho em ấy nghỉ ngơi một chút đi.”

Để tiêu hóa hết chuyện Trịnh Khải Hoàn đứng núi này trông núi nọ.

Hoắc Thanh Phương không chờ nổi, thấy mẹ Hoắc đã về, cô ấy lập tức đến sân phơi tìm Hoắc Thanh Sơn cùng nhau đập lúa mì.

Lâm Doanh Doanh nhìn bóng lưng hấp tấp của cô ấy, nói với mẹ Hoắc: “Mẹ, Thanh Phương đúng là một cô gái tốt, chịu khó lại chăm chỉ.”

Mẹ Hoắc cười nói: “Một đứa bé ngốc, vừa ngốc vừa bướng bỉnh, thường xuyên đắc tội với người khác, con thấy con bé tốt đúng là hiếm thấy.”

Lâm Doanh Doanh nhặt rau giúp mẹ Hoắc, lúc này rau cải trong vườn rau đang tốt, đỗ đũa cũng dài rất nhanh, nhưng cần tước bỏ xơ ở hai bên, nếu không không thể ăn được. Mẹ Hoắc xách giỏ qua, bên trong có một ít cà chua: “Nhà chú ba con, còn có nhà của mấy chú bác khác có mấy quả cà chua đều được mẹ chọn kỹ rồi, những quả này bề ngoài đẹp, chín ngọt, đều cho con ăn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Doanh Doanh vui vẻ nói cảm ơn, chọn mấy quả nhìn đẹp nhất lại chín nhất rồi cầm đi rửa sạch đặt vào một cái đĩa sứ trắng, đặt lên bàn để mọi người từ từ ăn. Sau đó cô vừa nhặt rau, vừa nói chuyện với mẹ Hoắc, hai người vừa cười vừa nói, khỏi nói có bao nhiêu thân mật.

Hoắc Thanh Hà ở trong phòng lại ghen tị, từ khi Lâm Doanh Doanh vào cửa, vốn dĩ cô ấy là một viên trân châu được nâng trong lòng bàn tay trực tiếp biến thành một kẻ đáng thương anh không đau, mẹ không thương, tình chị em cũng bị chia rẽ.

Cô ấy ghen tị, khó chịu trong lòng, hơn nữa không bị bệnh cũng không nằm nổi, dứt khoát bò dậy xuống đất muốn ra ngoài.

Mẹ Hoắc: “Con đi đâu thế?”

Hoắc Thanh Hà tủi thân: “Con còn có thể ăn không ngồi rồi nữa sao? Đương nhiên là đi làm kiếm công điểm rồi.”

Loading...