Cơ thể Hoắc Thanh Sơn cứng đờ, hai em gái cũng vô cùng ngượng ngùng, đều cảm thấy xấu hổ.
Hoắc Thanh Hà: “!!!” Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!
Hoắc Thanh Phương: “Chị dâu làm sao vậy? Tại sao lại giống như là sợ?”
Lâm Doanh Doanh: “Hu hu hu... tại sao Trịnh Khải Hoàn đó lại xấu xa như vậy chứ, chị đi tới đại đội lại gặp phải anh ta, anh ta cười với chị như một kẻ gian tặc vậy, còn muốn động tay động chân, hu hu hu... Chị bị dọa đến sai chân, thật là đau...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Sơn hơi cau mày, anh nhận định là Lâm Doanh Doanh không trẹo chân, nhìn thái độ này của cô... ngược lại giống như một người đang hát hí. Đang hát khúc gì vậy? Nhất định muốn tới căn phòng này, vậy là muốn hát... cho Thanh Hà nghe?
Tại sao cô lại phải hát Trịnh Khải Hoàn cho Thanh Hà nghe?
Mặc dù Hoắc Thanh Sơn vừa thấy khó hiểu vừa không thích mở miệng, thế nhưng đầu óc anh nảy số rất nhanh, không cần Lâm Doanh Doanh nói anh đã bắt đầu đoán ra được.
Hoắc Thanh Phương vừa nghe, lập tức cùng chung chiến tuyến: “Chị dâu, Trịnh cán sự đó quả thật lại... gặp được chị?” Cô ấy muốn nói động tay động chân theo Lâm Doanh Doanh, thế nhưng Trịnh Khải Hoàn hình như không có động tay động chân, cô ấy sẽ không nói láo.
Lâm Doanh Doanh gật gật đầu, khóc thút thít: “Đúng vậy, may là có bí thư ở đó, anh Thanh Sơn cũng ở đằng trong, anh ta không thực hiện được!”
Hai mắt Hoắc Thanh Hà đều trầm xuống. Vốn dĩ cô ấy cảm thấy mình đã tìm được một đối tượng vô cùng hoàn mỹ, cán sự cơ quan ở thành phố, nhận lương của nhà nước, nhất định là tốt hơn trăm lần so với một cô gái ở nông thôn tìm một kẻ chân đất.
Nếu như cô ấy được gả đi rồi, lại dìu dắt Thanh Phương, Thanh Hạnh một chút, sắp xếp thêm thêm một vài công việc cho mấy em trai, đó là chuyện tốt biết bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-123.html.]
Mà Lâm yêu tinh này lại nhất định muốn nhắm vào cô ấy và Trịnh cán sự, hu hu, tức c.h.ế.t cô ấy rồi!
Lâm Doanh Doanh nhìn dáng vẻ đau n.g.ự.c của cô ấy, lại đ.â.m thêm một đao: “Trịnh cán sự này nhìn thì có văn hóa, thật ra thì nhân phẩm không được, ánh mắt anh ta cũng không chính trực, luôn nhìn chằm chằm vào mặt của các cô gái rồi đánh giá, hết nhìn mặt lại nhìn ngực! Đồ đáng ghét!”
Cánh tay bế cô của Hoắc Thanh Sơn bỗng dưng siết chặt năm ngón tay thành quyền, đã trực tiếp liệt Trịnh Khải Hoàn vào nhóm lưu manh tiềm ẩn.
Lâm Doanh Doanh vẫn chưa hết giận, hai tay vòng qua cổ Hoắc Thanh Sơn, nghiêng đầu nhìn Hoắc Thanh Hà, nhưng lại nói với Hoắc Thanh Phương: “Anh ta thật là kinh tởm, còn nói chị có gương mặt rất xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà anh ta từng gặp!”
Lời này đã trực tiếp làm cho Hoắc Thanh Hà bùng nổ, bởi vì Trịnh Khải Hoàn cũng từng dùng giọng điệu nửa trêu chọc nửa thưởng thức nói chuyện với cô ấy! Lúc ấy cô ấy vừa xấu hổ lại vừa đắc ý, lòng hư vinh nhận được sự thỏa mãn mà trước nay chưa từng có. Anh ta vừa ca ngợi lại còn theo đuổi tâng bốc cô ấy, làm cho cô ấy ảo tưởng, thật sự cảm thấy mình đẹp đến nỗi đủ để gả vào trong thành phố được rồi.
Trịnh Khải Hoàn đã từng nói những lời này với cô ấy, thế nhưng cô ấy chưa từng nói cho người khác biết, Thanh Phương cũng không biết chứ đừng nói tới Lâm Doanh Doanh.
Vậy chỉ có thể nói là Trịnh Khải Hoàn thật sự đã từng nói với Lâm Doanh Doanh.
Trịnh Khải Hoàn này! Anh ta vốn dĩ là một hình tượng hoàn mỹ trong lòng Hoắc Thanh Hà, đột nhiên lại xuất hiện một kẽ hở, như là mạng nhện trên ngọc trắng, dù chỉ có một chút cũng nhìn rất rõ ràng.
Đây chính là một cây gai Lâm Doanh Doanh cắm vào trong n.g.ự.c cô ấy, làm cho cô ấy dù có thích Trịnh Khải Hoàn tới mức nào cũng sẽ thời thời khắc khắc nghi ngờ Trịnh Khải Hoàn thấy cô đẹp hơn cô ấy, sau này gặp được cô gái càng có thân phận hơn thì sẽ bỏ cô ấy.
Bởi vì trong phim, Hoắc Thanh Hà thật sự quá yêu thích Trịnh Khải Hoàn, giống như là thần tượng đẹp không tì vết. Nếu như người khác nói với cô ấy là Trịnh Khải Hoàn không tốt, cô ấy sẽ nói người khác không tốt. thế nhưng, nếu để cho cô ấy hoài nghi Trịnh Khải Hoàn không thích cô ấy như vậy, ngược lại còn ham muốn người ưu tú, xinh đẹp và có xuất thân tốt hơn, vậy hình tượng đó sẽ tan vỡ.
Lâm Doanh Doanh thấy cô ấy tức giận sắp biến thành cá nóc, liền nói với Hoắc Thanh Sơn: “May mà anh Thanh Sơn cũng ở đó.” Cô vỗ vỗ bả vai Hoắc Thanh Sơn: “Em không sợ nữa rồi, anh đi tắm cái đi.”