Lâm Doanh Doanh giận dỗi anh một câu: “Đều tại anh!”
Hoắc Thanh Sơn cũng không hỏi đúng sai, gật gật đầu: “Ừ, đều tại anh.”
Lâm Doanh Doanh dừng chân lại, trừng to mắt nhìn anh: “Anh nói đi, anh sai ở đâu?”
Hoắc Thanh Sơn: “Anh hẳn là nên đi với em, không nên cảm thấy đi chơi với em lãng phí thời gian, không bằng đi đập lúa mì kiếm công điểm, sau này em đi đâu anh cũng đi với em.”
Nghe vậy, nhất thời cảm giác ngọt ngào sinh sôi nảy nở trong lòng Lâm Doanh Doanh, thế nhưng cô không phải nói tới chuyện này.
Cô chắp tay sau lưng, vặn vẹo đầu vai một cái, khẽ cắn môi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh nói ban ngày không được động tay động chân, em cũng rất nghe lời. Sau đó có thể là anh ta muốn bắt tay với em. Thế nhưng ánh mắt anh ta như vậy... nhìn chăm chăm soi mói em, làm cho em không thoải mái, nhìn anh ta như thế nhất định là muốn động tay động chân chiếm tiện nghi! Hừ!”
Hoắc Thanh Sơn hiểu cảm giác của cô, cô là cô gái xinh đẹp, sạch sẽ lại ăn mặc đẹp đẽ như vậy, tất nhiên sẽ làm cho một số tên đàn ông mơ tưởng, ánh mắt bọn họ nhìn vào cô sẽ nóng rực như lửa lại còn tham lam.
Mà từ nhỏ cô đã được người nhà bảo vệ rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng đối mặt với những thứ xấu xí kia, sau khi gả cho anh, anh không bảo vệ cô cho tốt để cô bị bắt nạt, là anh không đúng.
Anh rất áy náy.
Lâm Doanh Doanh thấy ánh mắt anh âm trầm, còn mang theo vẻ vô cùng thương tiếc và nhu tình đối với cô, trong lòng rất thoải mái. Cô vô cùng quen thuộc ánh mắt này, quá khứ sau khi cô không khống chế được mất bình tĩnh, những người bên cạnh sẽ giận cô, thế nhưng chờ khi cô bình tĩnh lại nói xin lỗi, bọn họ sẽ như vậy.
Cô lập tức ôm lấy cánh tay Hoắc Thanh Sơn, bắt đầu được voi đòi tiên làm nũng: “Anh Thanh Sơn, tim em đập thình thịch, chân mềm nhũn, bị hù dọa rồi.” Cô mềm nhũn dựa vào trên người anh, nũng nịu nói: “Xe đạp quá sóc, đau mông.”
Cô làm ra vẻ bị bệnh nghiêm trọng đã không thể tự lo liệu sinh hoạt của bản thân, dường như một khắc sau sẽ ngã nhào xuống đất.
Hoắc Thanh Sơn há có thể không hiểu cô chứ, thế nhưng cho dù cô có giả bộ thì nước mắt kia cũng là thật, anh liền cúi người xuyên tay qua khuỷu chân cô, trực tiếp bế ngang cô lên.
Lâm Doanh Doanh lập tức hài lòng vòng qua cổ anh, đắc ý lầm rầm hai tiếng, còn xoa xoa gò má anh.
Hoắc Thanh Sơn: “Anh vừa mới đập lúa mì, bẩn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-122.html.]
Lâm Doanh Doanh cười hì hì: “Như vậy thì làm sao có thể nói làm bẩn chứ, đó là mùi thơm của lao động!”
Hoắc Thanh Sơn: “...” Anh trực tiếp bế cô về nhà.
Sau khi bọn họ đi, Mặt con nít và Mặt dài đi ra từ trong ngõ hẻm, Mặt con nít nhìn mà trợn mắt há hốc mồm: “Mẹ ơi, đó là anh Thanh Sơn hả?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vẻ mặt Mặt dài lãnh đạm, xem thường nói: “Có ai cưới được con gái nhà cán bộ to mà lại không cung phụng thật tốt như vậy chứ? Tôi thấy thanh niên tri thức Lâm kia chính là một yêu tinh, sớm muộn gì Hoắc Thanh Sơn cũng sẽ bị cô ấy câu mất hồn vía.”
Mặt con nít cười ha ha một tiếng: “Tôi nói này, không phải là cậu ghen tị với anh Thanh Sơn đấy chứ?”
Mặt dài: “Nói bậy, tôi ghen tị với anh Thanh Sơn làm gì chứ? Người ta là liên trưởng, còn cưới con gái của cán bộ to, tôi chỉ là một thằng chân đất thôi.”
Lâm Doanh Doanh được Hoắc Thanh Sơn bế về nhà, đúng lúc Hoắc Thanh Hà đang nằm trên giường tẩy não lẫn nhau với Hoắc Thanh Phương.
Hoắc Thanh Hà bảo Hoắc Thanh Phương đừng nên thân thiết với Lâm Doanh Doanh, bản thân mới là chị em tốt nhất của cô ấy.
Hoắc Thanh Phương thì lại muốn làm cô ấy tin tưởng Trịnh Khải Hoàn không phải người tốt, tơ tưởng đến chị dâu, hoàn toàn không nhận ra khuôn mặt giống Hoắc Thanh Hà y đúc của cô ấy.
Lúc này Hoắc Thanh Sơn bế Lâm Doanh Doanh vào gian nhà chính.
Hoắc Thanh Sơn cau mày, gian phía đông là phòng của các em gái, không được các cô ấy gọi thì về cơ bản là anh sẽ không vào.
Hoắc Thanh Phương nghe được âm thanh, hô: “Anh cả và chị dâu đã về.”
Hoắc Thanh Sơn muốn đặt Lâm Doanh Doanh xuống, thế nhưng cô lại ôm chặt lấy cổ anh không buông tay, đôi chân dài miên man quắp lấy ngang hông anh, anh liền vội vàng đỡ cô lên đi tới gian nhà phía đông.
Từ trước đến giờ hai người Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà nói năng thận trọng, anh cả cứng nhắc bảo thủ lại cứ như vậy mà bế Lâm Doanh Doanh về, lại còn ở ngay trước mặt các cô ấy nữa chứ, đúng là... cảm giác không nhận ra anh nữa.
Vẻ mặt Hoắc Thanh Sơn cũng mất tự nhiên, cũng may vẫn luôn xụ mặt như vậy, thế nên không nhìn ra quá mất tự nhiên.
Anh muốn đặt Lâm Doanh Doanh lên giường, nhưng Lâm Doanh Doanh lại cứ bám lấy như là đang khảo nghiệm anh vậy.