Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của anh ta, bí thư đại đội cho rằng anh chỉ đơn thuần là kinh ngạc vì Lâm Doanh Doanh yếu ớt xuất thân tri thanh như vậy mà lại gả cho một thằng nhóc quê mùa xuất thân quân nhân, bất kể là ai, nhìn hai người này cũng thấy quả thực không xứng đôi.
Mặc dù Hoắc Thanh Sơn cũng khí khái hiên ngang, tướng mạo rất anh tuấn, thế nhưng với gia thế của Lâm Doanh Doanh, cô phải gả cho con trai của nhà một thủ trưởng mới gọi là môn đăng hộ đối.
Từ trước đến giờ người nhà quê luôn chú trọng môn đăng hộ đối.
Vẻ mặt khiếp sợ của Trịnh Khải Hoàn lập tức được thu lại, trong lòng không nói rõ là tư vị gì, tương đối ghen tị, tương đối đố kị với Hoắc Thanh Sơn.
Anh ta đã nhớ ra thân phận của Lâm Doanh Doanh, chẳng qua là một mặt chưa bao giờ liên hệ tới mà thôi, không ngờ tới lại quen biết cô ở nơi nông thôn này.
Anh ta vốn muốn thừa dịp xuống nông thôn nằm vùng tìm Hoắc Thanh Hà, anh ta vẫn rất thích tính cách và tướng mạo của Hoắc Thanh Hà, chỉ là không hề nghĩ tới sẽ gặp phải Lâm Doanh Doanh có điều kiện càng ưu tú hơn ở đồn Dương Gia, lập tức lực chú ý đã bị hấp dẫn. Gần như là anh ta không kịp đợi một giây một phút nào nữa, lập tức chạy tới đại đội của thôn Hoắc Gia, muốn hỏi dò chút chuyện của thanh niên tri thức Lâm.
Nếu như anh ta có thể cưa được Lâm Doanh Doanh, vậy Hoắc Thanh Hà không tính là gì cả, dẫu sao bất luận là tướng mạo hay là gia thế, dĩ nhiên là Lâm Doanh Doanh đều ưu tú nhất trong ưu tú.
Kết quả còn chưa kịp ra khỏi cửa, bí thư đại đội đã đập nát ảo tưởng của anh ta.
Lâm đại tiểu thư người ta đã lập gia đình! Anh ta hoàn toàn chưa từng nghe nói tới.
Anh ta chỉ muộn có vài ngày như vậy sao? Anh ta hối tiếc không thôi, sớm biết thanh niên tri thức Lâm xuống nông thôn ở đây, lúc ấy anh ta nhất định sẽ lập tức tới. Thanh niên tri thức Lâm kiên cường biết bao, chất phác biết bao, lại tình nguyện từ bỏ cuộc sống sung túc đầy đủ trong thành phố để tới nông thôn rèn luyện.
Tính tình cô như vậy, anh ta cảm thấy nhất định sẽ không chê nghèo hèn yêu giàu sang, nhất định không ghét bỏ anh ta có chức vụ thấp, sau đó chỉ cần anh ta chỉ cần giở hết kỹ năng toàn thân ra, cô nhất định sẽ bị anh ta hấp dẫn, mê hoặc.
Ai mà biết, nhiệt tình tràn đầy của anh ta còn chưa kịp bỏ ra đã c.h.ế.t yểu nửa đường.
Hít sâu một hơi, giấu ở trong bụng, làm cho tim anh ta cũng đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-119.html.]
Chẳng qua anh ta là một người khôn khéo, dù có không cam tâm hơn đi nữa thì cũng phải tạm thời thu hồi tâm tư kia, lại ảo tưởng có lẽ thanh niên tri thức Lâm rất nhanh sẽ chán ghét cái thằng nhà quê Hoắc Thanh Sơn kia, chỉ cần anh ta hơi dùng sức là cô vẫn sẽ bị anh ta mê hoặc.
Nếu như cô bị anh ta mê hoặc, vậy Hoắc Thanh Sơn hoàn toàn không được coi là chướng ngại gì nữa.
Cho nên, cô kết hôn rồi rồi thì cũng sợ gì chứ! Chỉ cần cô còn họ Lâm, dù là cô có kết hôn một ngàn lần cưới mười ngàn lần, cũng không quan trọng!
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh ta lập tức khôi phục biểu cảm tao nhã lễ độ: “Thanh niên tri thức Lâm, chào cô, lại gặp mặt rồi.”
Vừa nói anh ta vừa đưa tay ra muốn bắt tay theo thói quen, đây cũng là bệnh nghề nghiệp của những cán sự như bọn họ, khi xuống nông thôn bất kể là gặp phải ai cũng sẽ bắt tay trước để lấy lòng.
Ai ngờ mặt Lâm Doanh Doanh lập tức biến sắc đột nhiên phát cáu, giậm chân quát lên: “Hoắc Thanh Sơn.”
Bình thường cô nói chuyện yêu kiều mềm mại, cho dù có nổi giận cũng là ỏn à ỏn ẻn, thế nhưng rất hiếm khi cao giọng như thế, giống như là gặp phải chuyện kinh sợ gì vậy.
Bí thư đại đội và Trịnh Khải Hoàn thực sự bị cô dọa cho giật mình, đều nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Lúc này Hoắc Thanh Sơn đang mặc áo ba lỗ mồ hôi nhễ nhại ở trong sân, có một chút lúa mì vẫn còn thân cây, không thể dùng con lăn có gia súc kéo để nghiền ép được, toàn bộ đều cần tới con người đập làm rơi hạt lúa mì ra.
Anh bất thình lình nghe được giọng nói của Lâm Doanh Doanh, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, ngay sau đó trong lòng căng thẳng, lập tức ném bó lúa mì xuống đất, xoay người sải bước chạy theo tiếng đó.
Rất nhanh, anh đã thấy Lâm Doanh Doanh đứng ở cửa bộ đại đội, đứng đối diện với một người đàn ông và bí thư đại đội.
Vốn dĩ cho rằng có thể là cô nhìn thấy con sâu hoặc là thằn lằn nên bị dọa đến thét chói tai, nhưng nhìn tình hình thì không giống vậy.
Anh sải bước đi đến bên cạnh Lâm Doanh Doanh, ân cần nhìn cô: “Làm sao vậy?”