Hoắc Thanh Hà: “!!!”
Cô ấy đúng là không còn gì để nói, bị Lâm Doanh Doanh chọc giận đến muốn bốc khói.
Cô ấy che tim: “Tôi bị bệnh tim thật mà.” Cô ấy leo lên giường nằm xuống, càng nằm càng tủi thân, càng tủi thân càng tức giận, sau đó gọi Hoắc Thanh Phương lại nhỏ giọng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Hoắc Thanh Phương cũng không dối gạt cô ấy, nói đi cắt tóc với Lâm Doanh Doanh, sau đó đi xem người ta bán đồ thì gặp phải Trịnh Khải Hoàn.
Hoắc Thanh Hà che ngực, cũng quên giả vờ đau, mắt trợn trắng nhìn Hoắc Thanh Phương: “Thật sao? Trịnh cán sự lại xuống nông thôn hả? Anh ta có tới đại đội chúng ta hay không?”
Hoắc Thanh Phương buồn bực nói: “Chị quan tâm anh ta làm cái gì? Không phải hạng người tốt lành!”
Hoắc Thanh Hà càng tỏ ra khó chịu, người đàn ông cô ấy thấy tốt lại bị em gái sinh đôi nói là không phải hạng người tốt lành, đây quả thực là làm nhục mắt nhìn của cô ấy mà. Từ trước đến giờ hai cô ấy toàn là Hoắc Thanh Hà chỉ huy Hoắc Thanh Phương, chọn đồ cũng là cô ấy quyết định, bởi vì cô ấy xinh đẹp và biết ăn mặc.
Ở trong mắt cô ấy, Trịnh Khải Hoàn có thân hình cao, da trắng, vẻ ngoài tuấn tú, khí chất nho nhã lịch sự, lại còn là cán sự trong thành phố, mặc quần áo bằng vải bố không được phẳng phiu của nông thôn, đẹp trai miễn bàn.
Kết quả là Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Phương lại chê bai anh ta không đáng giá một đồng, cô ấy không chịu nổi, cảm thấy mình đã bị làm nhục vô cùng lớn.
Cô ấy nắm tay Hoắc Thanh Phương nói rõ ràng, rốt cuộc Trịnh Khải Hoàn không tốt chỗ nào.
Bình thường Hoắc Thanh Phương rất ít khi mắng chửi người khác, bây giờ lại đánh giá Trịnh Khải Hoàn như vậy, cô ấy cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
Hoắc Thanh Phương không muốn nói, cô ấy và Hoắc Thanh Hà là chị em gái, tâm ý tương thông, tất nhiên cũng biết Hoắc Thanh Hà có hảo cảm với Trịnh Khải Hoàn. Thế nhưng khi Trịnh Khải Hoàn kia nhìn chị dâu thì hai mắt phát sáng, khi nhìn mình thì lại không kích động như vậy, như thế đã đủ để nói rõ anh ta không phải thứ tốt lành gì.
Huống hồ sau khi anh ta nhìn thấy chị dâu, cũng không chú ý tới cô ấy đầu tiên, đó chính là không nhận ra Hoắc Thanh Hà, còn gì để nói nữa chứ?
Điều này đã nói rõ Trịnh Khải Hoàn không có mấy hảo cảm với Hoắc Thanh Hà, khi nhìn thấy Lâm Doanh Doanh người đẹp hơn, xuất thân tốt hơn, sự chú ý của anh ta đã lập tức bị thu hút.
Dĩ nhiên đây không phải là do Hoắc Thanh Phương tự nghĩ ra được, mà là Lâm Doanh Doanh phân tích cho cô ấy, cô ấy cho rằng vô cùng đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-118.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Dù sao chính là không tốt, chúng ta đừng dây vào anh ta.”
Hoắc Thanh Hà cũng không buông tha, nhất định bắt cô ấy nói rõ ràng.
Lâm Doanh Doanh ngồi ở gian giữa như cười như không hỏi cô ấy: “Thành Hà, tại sao dù có thế nào em cũng phải bảo vệ Trịnh cán sự vậy? Chị thấy anh ta không phải là thứ tốt lành gì, vừa nhìn thấy chị là muốn táy máy tay chân. Không được, chị càng nghĩ càng tức giận, chị phải nói với anh Thanh Sơn.”
Lâm đại tiểu như lười như vậy, tự do tùy hứng kiêu căng như thế, làm sao có thể tiêu tốn sức lực của mình để đi giải quyết phiền phức chứ? Cô chỉ tiên phong điều tra chuyện này một chút là được rồi, còn việc giải quyết phiền phức phía sau sẽ để cho Hoắc Thanh Sơn ra tay.
Cô cơm nước xong muốn dọn bát đũa.
Hoắc Thanh Phương ở trong phòng nhìn thấy vậy giãy ra khỏi tay Hoắc Thanh Hà, vội vàng nói: “Chị dâu, để em đi. Chị mệt mỏi tới tận trưa rồi, đi nghỉ một lát đi.”
Hoắc Thanh Hà nghe thấy vậy thì tức giận, hai cô đi ra ngoài cắt tóc thì mệt mỏi cái gì chứ? Chẳng lẽ mệt bằng cô ấy ra đồng cuốc đất sao?
Lâm Doanh Doanh giao bát đũa cho Hoắc Thanh Phương, lại đội nón che nắng của mình lên, sau đó đi ra sân phơi tìm Hoắc Thanh Sơn.
Khi đi tới đại đội, bí thư đại đội đang đi ra với một người đàn ông, đúng lúc đụng phải cô.
Trịnh Khải Hoàn ngạc nhiên đan xen với mừng rỡ, cười đi tới bên cạnh nói: “Ai ya, trùng hợp như vậy?”
Lâm Doanh Doanh cười lạnh một tiếng với anh ta: “Đúng vậy, thật là trùng hợp, Thanh Phương và Thanh Hà còn đang mắng anh ở nhà nữa kìa.”
Vẻ mặt Trịnh Khải Hoàn cứng đờ, cười khổ: “Đang nói cái gì vậy? Tôi đắc tội với mấy cô ấy từ lúc nào?”
Bí thư đại đội nghi ngờ nhìn hai người bọn họ: “Trịnh cán sự, anh quen biết vợ Thanh Sơn hả?”
Cái gì?
Trịnh Khải Hoàn trợn to hai mắt, không dám tín nhìn bí thư đại đội, vợ Thanh Sơn? Hoắc Thanh Sơn? Anh cả của Hoắc Thanh Hà?
Làm sao có thể!