Hoắc Thanh Hà nói xong còn chép chép miệng, cứ làm như là trong miệng còn vị ngọt vậy, vô cùng sảng khoái.
Trước kia Lâm Doanh Doanh có không tốt như thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng đã là con dâu nhà họ Hoắc, lại là chị dâu của cô ấy, há có thể để người khác nói không tốt chứ?
Không tốt cũng là cô ấy nói, không tới phiên kẻ khác họ Diệp Mạn Mạn này!
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Mạn Mạn mặt đầy khiếp sợ, không dám tin nhìn cô ấy, tại sao Lâm Doanh Doanh có thể hào phòng như vậy?
Hoắc Thanh Hà thấy cô ta ngây người như phỗng, có một loại cảm giác chiến thắng được thế thân của Lâm Doanh Doanh, vác cuốc hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng về nhà.
Kết quả vừa mới vào sân nhìn thấy Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Phương đang ngồi ăn cơm trước bàn, còn vừa ăn vừa cười, thân thiết không thôi.
Hoắc Thanh Hà: “...”
Vốn dĩ vị ngọt thoải mái sinh sôi trong miệng liền biến thành chua xót, đắng ngắt, không thể tức giận hơn nữa rồi!
Trong lòng Hoắc Thanh Hà chua chát, em gái sinh đôi Hoắc Thanh Phương của mình, từ trước đến giờ luôn là cô ấy nói gì nghe nấy, như hình với bóng không rời, vậy mà lại ở đây vừa nói vừa cười với Lâm Doanh Doanh, một bộ dáng rất thân mật.
Bực bội!
Cô ấy ném cái cuốc xuống, che tim: “Ai ya... Ai ya...”
Hoắc Thanh Phương vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài: “Thanh Hà, chị làm sao vậy?”
Hoắc Thanh Hà dựa nghiêng lên người cô ấy, thay đổi vẻ đanh đá khi trách móc Diệp Mạn Mạn khi nãy, lập tức biến thành một người bệnh tật yếu ớt: “Đau tim, đều tại em! Em chạy ra ngoài chơi, mấy luống đất kia của hai ta còn chưa cuốc xong đâu. Đội trưởng có nói không cuốc xong không cho công điểm, hôm nay trời nắng to, em nhìn xem, đều làm chị mệt c.h.ế.t đi được.”
Hoắc Thanh Phương rất áy náy đỡ cô ấy dậy: “Vậy chị nghỉ một chút đi, em sẽ đi cuốc đất.”
Hoắc Thanh Hà: “Không cần, chị cuốc xong rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-117.html.]
Hoắc Thanh Phương kinh ngạc nói: “Thật sao?” Dựa theo hiểu biết của cô ấy với Hoắc Thanh Hà, có khi còn chưa cuốc xong một nửa nữa là.
Vẻ mặt Hoắc Thanh Hà thoáng qua nét mất tự nhiên, nhưng vẫn giữ vững nói đã cuốc xong rồi, bảo Hoắc Thanh Phương đỡ cô ấy đi vào trong nhà nằm một lát.
Lâm Doanh Doanh dùng dĩa chọc một miếng đỗ đũa, cười híp mắt nhìn Hoắc Thanh Hà: “Chắc là anh em đi cuốc thay em nhỉ.” Giọng điệu rất khẳng định, cũng không có nửa điểm nghi vấn nào.
Hoắc Thanh Hà: “...”
Trời ạ! Tại sao cái gì Lâm yêu tinh cũng biết vậy! Không phải là cô không ở nhà sao? Chẳng lẽ cô còn có ống nhòm?
Cô ấy nói: “Anh tôi đã cuốc xong giúp Thanh Phương, căn bản không phải là giúp tôi, đều là chính tôi cuốc!”
Mặc dù nói có ra vẻ có lý, thế nhưng thật ra thì Hoắc Thanh Sơn đã giúp cô ấy cuốc hơn nửa, cô ấy được nghỉ thời gian đủ lâu. Nhưng bởi vì Hoắc Thanh Phương không ở đó, cô ấy cảm thấy hôm nay vô cùng mệt mỏi, vô cùng khó chịu.
Lâm Doanh Doanh làm ra vẻ như em không lừa được hỏa nhãn kim tinh của chị đâu, rơi vào trong mắt Hoắc Thanh Hà thì đây chính là phách lối đắc ý, phách lối một cách trần trụi!
Sớm biết vậy cô ấy đã để cho Diệp Mạn Mạn nói thêm một vài tật xấu của Lâm Doanh Doanh nữa rồi, cô ấy sẽ cất giấu sau này lấy ra đối phó. Thế nhưng cô ấy suy nghĩ lại những lời Diệp Mạn Mạn nói, ngoại trừ yếu ớt hình như cũng không có cái gì có thể gán lên đầu Lâm Doanh Doanh, Lâm Doanh Doanh hoàn toàn cũng không ích kỷ, cô cho xà phòng thơm, cho đường cục, cho đường trắng...
Ai ya, không thể nghĩ đến đường trắng được nữa, vừa nghĩ tới là tức giận, Lâm yêu tinh quá âm hiểm, vừa vào cửa đã liền lập bang kết phái, bây giờ ngay cả Thanh Phương cũng đều bị cô lôi kéo mất rồi.
Lâm Doanh Doanh nhìn dáng vẻ diễn trò của cô ấy, cười híp mắt nói: “Người ta cũng đã nói rồi, không có bệnh thì đừng giả bệnh, nếu không bệnh kia sẽ xuất hiện ở trên người thật đó.”
Cô ấy và Hoắc Thanh Phương là sinh đôi, khi Hoắc Thanh Phương mệt mỏi sẽ phát bệnh tim, khó mà chắc chắn là Hoắc Thanh Hà cũng có, chờ sau này rảnh rỗi sẽ dẫn các cô ấy tới bệnh viện lớn kiểm tra xem.
Hoắc Thanh Hà trợn to mắt nhìn Lâm Doanh Doanh, sao cô lại độc ác như vậy? Hu hu hu, bắt nạt người!
Sau đó cô ấy phát hiện mình đã đánh giá thấp trình độ bắt nạt người của Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh cơm nước xong, lại lấy ra một cái khăn tay nhỏ bằng vải bông, bắt đầu ung dung thong thả lau miệng, vừa lau vừa nói với Hoắc Thanh Phương: “Thanh Phương à, hôm nay chúng ta gặp phải Trịnh cán sự kia, thật đúng là làm cho người ta chán ghét mà! Anh ta lại dám mơ tưởng tới vợ của anh Thanh Sơn, xem trở về chị có nói cho anh Thanh Sơn chặt gãy chân của anh ta hay không!”