Hoắc Thanh Hà cười lạnh một tiếng: “Tôi nói này thanh niên tri thức Diệp, ngay cả một chút sức lực để vác một cái cuốc cũng không có sao?”
Diệp Mạn Mạn nghe thấy giọng nói của cô ấy, vội vàng quay đầu lại, sau khi do dự một chút thì dịu dàng cười lên: “Chị là... chị hai của nhà họ Hoắc hả?”
Hoắc Thanh Hà thấy cô ta rất nhu hòa, hiển nhiên dễ bắt nạt hơn Lâm Doanh Doanh, lập tức có sức lực hơn: “Tôi tên là Hoắc Thanh Hà, lắp ba lắp bắp cái gì? Cô nguyền rủa ai đó?”
Diệp Mạn Mạn ngẩn ra, vội vàng giải thích: “Em không có ý đó.” Cô ta nghe thấy Hoắc Thanh Hà vô lý như vậy, hiển nhiên là một người chua ngoa khó dây vào, vậy Lâm Doanh Doanh ở nhà nhất định là không có cuộc sống tốt.
Cô ta không nhịn được hỏi: “Chị Hoắc, chị Doanh Doanh của em ở nhà chị, chị ấy có hơi yếu ớt không thể làm được việc nặng nhọc, nói năng cũng có hơi thẳng thắn, nhưng mà... Chị ngàn vạn lần đừng bắt nạt chị ấy nha.”
Hoắc Thanh Hà: Trời ạ! Tôi bắt nạt cô ta? Cô ta còn bắt nạt tôi đến nỗi lên nóc nhà lật ngói rồi kia kìa!
Cô ấy nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Chị ấy chính là thiếu dạy dỗ, vào cửa nhà chúng tôi, tất nhiên là phải bị chăm sóc dạy bảo, chị cô cũng không ngoại lệ!”
Cô ấy nói đắc ý, kiểu mồm mép ba hoa chứ không làm thật làm cho cô ấy rất vui vẻ!
Diệp Mạn Mạn lập tức nóng nảy, đưa tay nắm lấy tay áo Hoắc Thanh Hà: “Chị, chị cũng không thể như vậy được. Chị Doanh Doanh của em yếu ớt như thế, cho tới bây giờ chưa từng làm công việc gì nặng nhọc cả, chị không được bắt nạt, nếu không...”
Hoắc Thanh Hà lạnh lùng nói: “Nếu không thì như thế nào? Tố cáo để cho đại cán bộ tới bắt tôi? Hừ!”
Diệp Mạn Mạn thở dài: “Chị Hoắc à, chị đừng tức giận. Em muốn thẳng thắn nói với chị một chuyện, nói tình hình của chị Doanh Doanh em cho chị nghe, sau đó chị hãy học cách bao dung chị ấy đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-116.html.]
Hoắc Thanh Hà vừa nghe vậy, cô nói đi! Tôi xem cô nói ra được cái gì!
Cô ấy hứng thú, muốn nghe xem những chuyện trước kia của Lâm Doanh Doanh, người trong thành phố nói chuyện văn vẻ nho nhã, cô ấy cũng học mấy chữ, trở về có thể chiến đấu với Lâm Doanh Doanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Mạn Mạn thấy vẻ mặt cô ấy vô cùng hứng thú, liền nói: “Chị Doanh Doanh từ nhỏ đã được mẹ cưng chiều đến hư, có hơi kiêu căng tùy hứng, cũng hơi khó tính, thích sạch sẽ, các chị đừng động tay vào đũa của chị ấy, càng không thể giặt quần áo và tạp dề của chị ấy. Các chị cũng đừng dùng bát đũa của chị ấy, nếu không chị ấy sẽ nổi giận đập nát toàn bộ. Tính tình chị ấy có hơi ích kỷ, nhất định cũng sẽ chê điều kiện nhà chị, chị ấy yếu ớt không làm được việc nặng, các chị ngàn vạn lần đừng trách chị ấy. Thật ra thì, con người chị Doanh Doanh của em rất tốt, các chị nhất định phải sống chung thật tốt, tìm hiểu chị ấy nhiều hơn...”
Hoắc Thanh Hà nghe rất say sưa, vẫn là người trong thành phố có văn hóa, nói cũng nói vào điểm mấu chốt, sạch sẽ! Chuyện này rất tốt, sau này cô ấy có thể dùng để phản kích Lâm Doanh Doanh rồi.
Diệp Mạn Mạn vẫn cứ nói vào điểm này, làm ra vẻ tận tình, hy vọng cô em chồng được coi như lợi hại nhất trong nhà Hoắc Thanh Hà này ngàn vạn lần đừng có bắt nạt cô gái được nuông chiều Lâm Doanh Doanh kia.
Thế nhưng Hoắc Thanh Hà lại nghe ra, rõ ràng Diệp Mạn Mạn chính là đang nhắc nhở cô ấy khắp nơi: Tính tình Lâm Doanh Doanh không tốt, kiêu căng tùy hứng, chị mau bắt nạt đi, chị mau đánh chị ấy đi, ngàn vạn lần đừng để cho chị ấy được sống tốt!
Cô ấy vô cùng thích thú nhìn Diệp Mạn Mạn, cười mà như không cười: “Tôi nói này thanh niên tri thức Diệp, cô và Lâm Doanh Doanh là chị em đúng không?”
Diệp Mạn Mạn ồ lên một tiếng: “Không tính là vậy, có chút thân thích, cha em đã cứu cha chị ấy.”
Hoắc Thanh Hà giễu cợt nói: “Cô đúng là bẩn thỉu!”
Diệp Mạn Mạn nghe không hiểu bẩn thỉu là có ý gì.
Hoắc Thanh Hà: “Chính là nói tâm tư của cô, bẩn!” Cô ấy dùng sức nhấn mạnh chữ bẩn kia, trong lòng còn kiêu ngạo bổ sung thêm một câu: Tôi không bẩn!
Cô ấy thấy Diệp Mạn Mạn trợn to hai mắt như mắt nai kia lên, chanh chua nói: “Cô nói chị dâu tôi có nhiều tật xấu? Cô nói láo! Chị ấy được tôi chăm sóc dạy bảo không biết đã ngoan thế nào rồi, rất rộng rãi, còn để cho chúng tôi dùng xà phòng thơm của chị ấy để tắm, dùng kem đánh răng của chị ấy để đánh răng. Sáng nay khi uống cháo gạo kê chị ấy múc đường trắng cho chúng tôi, người khác chỉ cho một thìa, còn chị ấy còn cho tôi hai thìa to! Không biết là thân thiết nịnh bợ tôi biết bao đâu.”