Hoắc Thanh Phương là một cô gái hiền lành, không tùy tiện nói xấu người khác, cười nói: “Em thấy tuấn tú lịch sự, vô cùng tốt.”
Lâm Doanh Doanh cắt ngang: “Tốt chỗ nào? Chị nói cho em biết này, trong thành phố người giống như anh ta đưa tay là vơ được một nắm lớn. Lại nói Trịnh cán sự này nhìn lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết là nội tâm bẩn thỉu dâm tà, không phải thứ tốt lành.”
Hoắc Thanh Phương không hiểu tại sao Lâm Doanh Doanh lại đánh giá Trịnh cán sự mới có duyên gặp một lần này tồi tệ như vậy, cô ấy nghi ngờ nói: “Chị dâu, chị biết anh ta?”
Trịnh Khải Hoàn cũng nói là nhìn Lâm Doanh Doanh quen mặt, bọn họ lại đều là người trong thành phố, có lẽ là đã từng gặp.
Lâm Doanh Doanh: “Xí~, em đừng có vấy bẩn chị, làm sao mà chị lại quen biết loại đầu dầu má phấn, nội tâm thô bỉ này được? Thanh Phương, em vẫn chưa nhìn ra sao?”
Hoắc Thanh Phương rất nghi ngờ: “Chị dâu, chị nhìn ra được gì?”
Cô ấy thì nhìn ra dáng dấp Trịnh Khải Hoàn không tệ, khí chất rất tốt, lại có văn hóa có thân phận, người ta là người trong thành phố có thể nhận được tiền lương.
Bây giờ Lâm Doanh Doanh lại thầm than tiểu tỷ tỷ ở nông thôn đúng là thật thà chất phác, vậy cô sẽ phân tích phán đoán của mình cho Hoắc Thanh Phương xem.
Hoắc Thanh Phương kinh ngạc nói: “Trịnh cán sự còn có thể như vậy? Anh ta...” Cô ấy muốn hỏi tại sao mà anh ta còn giả vờ không quen biết cô ấy, giả vờ nói nhìn Lâm Doanh Doanh quen mặt. Sau đó cô ấy lại nghĩ còn cái gì, không phải là thấy dáng dấp Lâm Doanh Doanh đẹp nên muốn bắt chuyện chứ gì?
Cô ấy cũng không tức giận vì Trịnh Khải Hoàn cố ý coi thường mình, ngược lại tức giận vì Trịnh Khải Hoàn ngấp nghé chị dâu mình, tại sao người đàn ông này lại như vậy chứ! Đúng là không chấp nhận được!
Trong nháy mắt, ấn tượng tốt của Hoắc Thanh Phương về Trịnh Khải Hoàn không còn lại một chút nào, lập tức đón nhận luận điểm mà Lâm Doanh Doanh gọi là “Trịnh Khải Hoàn này bề ngoài lịch sự, nhưng nội tâm thô bỉ, là một người đàn ông vô cùng giả dối.”
Lâm Doanh Doanh ngồi ở phía sau cười trộm, đây chính là mục đích của cô, để cho Hoắc Thanh Phương chán ghét Trịnh Khải Hoàn, sau đó là có thể gián tiếp ảnh hưởng cảm giác của Hoắc Thanh Hà đối với Trịnh Khải Hoàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-114.html.]
Hoàn mỹ!
Tâm trạng tốt, Lâm đại tiểu thư liền muốn ca hát, lại bắt đầu hát cho Hoắc Thanh Phương nghe.
Hoắc Thanh Phương nghe đến mê say, càng phát hiện ra Lâm Doanh Doanh tốt, chẳng những người đẹp, lương thiện, tính tình tốt, còn phóng khoáng, hát lại còn hay như vậy nữa. Đúng là chỗ nào cũng tốt, từ sợi tóc tới móng chân đều xứng đôi với anh cả của cô ấy.
Đến thôn họ Hoắc, Hoắc Thanh Phương trực tiếp dẫn Lâm Doanh Doanh tới phòng của đại đội để trả xe đạp .
Bí thư đại đội cũng không biết các cô đi làm gì, lúc ấy Lâm Doanh Doanh chỉ nói xin nghỉ mượn xe đạp, tất nhiên ông ấy không tiện hỏi nhiều. Nếu như cô là thanh niên tri thức, ông ấy còn có thể ràng buộc đôi chút, nhưng bây giờ cô đã là vợ của Hoắc Thanh Sơn, tất nhiên có chồng chịu trách nhiệm, ông ấy cũng không quản nhiều được.
Trả xe đạp xong, Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Phương cùng nhau về nhà, bước chân cô nhanh nhẹn, nụ cười mềm mại vui vẻ, nói với Hoắc Thanh Phương: “Thanh Phương, mọi người đều làm việc rồi, hai ta xin nghỉ lười biếng, có phải cũng rất tốt hay không?”
Hoắc Thanh Phương ngẩn ra, không phải là lười biếng, chẳng phải hai cô đi cắt tóc sao? Từ nhỏ đến lớn Hoắc Thanh Phương cũng chưa từng biết đến khái niệm lười biếng, thậm chí có một loại tự kỷ luật và kiểm soát bản thân vô cùng mạnh mẽ. Cô ấy cảm thấy con người không thể nhàn rỗi, nhàn rỗi chính là lười biếng lãng phí thời gian, như vậy thì ông trời có thể sẽ trừng phạt, làm cho người ta sau này bị đói.
Cô ấy đã từng trải qua ba năm mất mùa, khi đó quả thật là đói bụng đến hai mắt phát hoa lên, tối khi ngủ cũng đói đến mơ mơ màng màng gặm ngón tay của mình.
Cho nên bây giờ cô ấy vô cùng hài lòng lại biết ơn với trạng thái có thể lấp đầy bụng trong nhà, cho tới hiện tại vẫn không dám lười biếng.
Cô ấy lập tức nghiêm mặt nói: “Chị dâu, chúng ta không lười biếng!”
Lâm Doanh Doanh gật gật đầu: “Ừ ừ, chúng ta không lười biếng, chúng ta đi cắt tóc. Vậy em nói xem người khác thì làm việc trên ruộng, còn chúng ta lại làm công việc nhẹ nhàng hơn, có thoải mái hay không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Người khác đều được giáo dục không được lười biếng, dùng thủ đoạn, còn Hoắc Thanh Phương lại cần được giáo dục thích ứng với lười biếng, nghỉ ngơi.
Thế nhưng Hoắc Thanh Phương lại vừa hiền lành vừa ngoan cố, lắc đầu: “Đều là làm việc giống nhau, không thể kén cá chọn canh.”