Lâm Doanh Doanh lên xe, chỗ ngồi phía sau xe không được lót đệm, khiến cô bị xóc nảy đến đau cả mông, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Ô ô...tối nay phải để Hoắc Thanh Sơn xoa bóp.
Hoắc Thanh Phương để cô ngồi chắc rồi bắt đầu đạp xe, chở cô đến thôn Dương gia.
Thôn Dương gia cách Hoắc gia trang của bọn họ có chút khoảng cách, không cần nhấc chân đã đến phạm vi của thôn. Bình thường nếu như phạm vi xung quanh thôn trong khoảng ba dặm thì sẽ coi như nhấc chân đã đến, các xã viên đi lại cũng tương đối tấp nập.
Hơn năm dặm thì sẽ coi như có chút khoảng cách, đi bộ sẽ khá mất thời gian, không quá thuận tiện.
“Chị dâu, chị đến thôn Dương gia làm gì vậy?”
“Mua tóc.” Lâm đại tiểu thư nhanh trí tìm lấy một cái cớ: “Mẹ chị nói đoàn kịch của mẹ thường xuyên cần phải làm tóc giả, đều dùng tóc thật để làm.”
Hoắc Thanh Phương vừa nghe đã có hứng thú: “Có được nhiều tiền không chị? Chị xem tóc của em có đáng tiền không?”
Lâm Doanh Doanh: “...” Chị cũng không biết, đến lúc đó rồi nói sau.
Phong cách đi xe của Hoắc Thanh Phương cũng giống Hoắc Thanh Sơn, vững chắc như một tài xế lâu năm.
Đến thôn Dương gia, Hoắc Thanh Phương nhắc nhở cô: “Chị dâu, chị rao đi.”
Lâm Doanh Doanh nhìn bốn phía, đang định tìm một đứa bé để nghe ngóng xem nhà Dương Lão Lục ở đâu, thuận miệng hỏi: “Rao cái gì?”
Hoắc Thanh Phương lập tức kéo căng cuống họng, hét toang cả làng nước: “Mua...tóc...đây!”
Giọng nói vang dội này dường như đã có được sự tự tin và kinh nghiệm của mấy chục năm bày bán sạp hàng quần áo.
Trong nháy mắt, Lâm Doanh Doanh hóa đá.
Cô vô thức bịt lỗ tai lại, kéo lấy Hoắc Thanh Phương: “Thanh Phương, đừng rao vội, chúng ta đi xem trước một chút.”
Hoắc Thanh Phương là người thật thà trung thực: “Chị dâu, mua tóc mà không rao thì mua thế nào? Người ta làm sao mà biết được?”
Lâm Doanh Doanh: “Không vội, không vội, từ từ rồi làm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-110.html.]
Hoắc Thanh Phương tưởng rằng Lâm Doanh Doanh da mặt mỏng, không rao được. Nghĩ lại thì chị dâu cũng không dễ dàng gì, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trong thành phố đến nông thôn, cơ thể mềm mại không làm việc được, có lẽ trong lòng cũng không dễ chịu. Sợ các em chồng không chịu phục nên muốn tìm một nghề để làm.
Suy nghĩ như vậy, cô ấy liền bắt đầu đau lòng thay cho Lâm Doanh Doanh, an ủi: “Chị dâu yên tâm đi, chị không thể làm việc cũng không sao cả. Mẹ, anh em và chúng em cũng không nói gì đâu.”
Lâm Doanh Doanh: “Vốn dĩ chị đâu có sợ. Chúng ta đi dạo một vòng đi.”
Cô thấy phía trước có năm, sáu đứa trẻ đang chơi đùa nên muốn qua hỏi thử. Kết quả có mấy người phụ nữ chạy đến vây quanh cô.
Bọn họ nhao nhao kinh ngạc nhìn dung mạo của Lâm Doanh Doanh: “Mẹ ơi, đây là tiên nữ từ đâu đến vậy? Xinh đẹp quá.”
Bọn họ khen Lâm Doanh Doanh một lúc rồi bắt đầu hưng phấn hỏi: “Cháu gái, cháu mua tóc à? Cháu xem tóc của cô có được không?” “Còn của cô nữa, bán được bao nhiêu tiền?”
Lâm Doanh Doanh cũng đâu có biết.
Hoắc Thanh Phương thì đã từng thấy có người đến mua, nhưng người ta cơ bản đều lấy tóc dài, dựa theo chiều dài và trọng lượng để tính tiền. Lúc này tóc vẫn có chút giá trị, dù sao một người phụ nữ muốn bán tóc thì cũng phải mất vài năm mới cắt một lần.
Lâm Doanh Doanh không hề hoang mang, không có chút dáng vẻ của người thiếu chuyên nghiệp. Cô cười đáp: “Đương nhiên là em không để các chị thua thiệt, em thấy tóc của các chị đều rất đẹp, đen nhánh không có lấy một sợi trắng.”
Mấy người phụ nữ cười ha ha, khiêm tốn nói cũng không tốt được bao nhiêu, chỉ có mấy sợi tóc vàng này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn họ khiêm tốn như vậy khiến Lâm Doanh Doanh cũng có chút xấu hổ.
Lâm Doanh Doanh thấy bọn họ dễ nói chuyện, trong lòng cũng nảy ra một ý. Cô cười nói: “Tóc của các chị cũng không tệ, nhưng các chị phải gội qua một chút.”
Bọn họ rốt rít đồng ý. Gội đầu sạch sẽ rồi hong khô tóc bán cho người ta, như vậy mới đúng. Nếu không để tóc bẩn cũng không được hay.
Lâm Doanh Doanh cùng Hoắc Thanh Phương đi đến nhà của những người phụ nữ đó nghe ngóng tin tức của thôn Dương gia một cách quang minh chính đại.
Dương Ngọc đó năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp tiểu học bậc cao, tổ tiên đã từng làm môi giới nên anh ta cũng có thiên phú về mặt này, thích vận chuyển đồ vật về bán.
Nơi này khá là xa xôi, có vài người ở vùng quê này căn bản chưa bao giờ trải qua những chính sách và vận động tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử , thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó. Ngay cả cụm từ đầu cơ trục lợi bọn họ hầu hết đều chưa từng nghe qua, thỉnh thoảng chỉ nghe cán bộ ở đại đội nói một chút. Những phụ nữ ở nông thôn này ngay cả nên của mình cũng không biết đọc chứ đừng nói đến những từ phổ biến khác.
Hơn nữa trong thôn cũng không nghiêm khắc như ở thành phố không cho phép trộm cắp mua bán, nông dân đều lấy đồ dùng trao đổi qua lại.