Gương mặt Lâm Doanh Doanh đỏ ửng lên, gắt nhẹ với anh: "Ghét quá à!"
Anh cầm bút chì cô từng cầm qua, đánh dấu bốn năm chỗ xung quanh đường đi lân cận thôn.
Lâm Doanh Doanh nhìn một chút, hỏi: "Hoàng Xuân Yến kia ở thôn nào vậy?"
Hoắc Thanh Sơn: "Thôn Hoàng Hoa."
Lâm Doanh Doanh hừ một tiếng, hung dữ trừng anh: "Còn nói anh không biết cô ta!"
Bàn tay lớn của Hoắc Thanh Sơn vuốt nhẹ lên đỉnh đầu cô, ngón tay cọ xát chỗ nào đó sau đầu cô, ngay lập tức khiến cô muốn trốn tránh, cười nhẹ: "Vì thôn Hoàng Hoa mới có họ Hoàng."
Lâm Doanh Doanh nghiêng đầu né tránh: "Đừng đụng đầu của em, đầu của phụ nữ là có thể tùy tiện đụng sao?"
Chính cô cũng không biết thế mà sau gáy lại có một vị trí nhạy cảm như vậy, lại bị anh nhận ra, thỉnh thoảng sẽ trêu chọc một chút, kết quả mỗi lần như vậy cô đều muốn rút gân, ghét quá đi...
Lâm Doanh Doanh nhìn một chút, nhớ tới tên lưu manh trong cốt truyện, hình như gọi là Dương Lão Lục? Cô hỏi: "Vậy họ Dương thì thế nào? Ở đâu?"
Hoắc Thanh Sơn rủ mắt xuống nhìn cô, trong đôi mắt là vẻ tìm tòi nghiên cứu: "Em có người bạn nào họ Dương à?"
Nếu người bình thường bị anh hỏi như vậy chắc phải chột dạ, dù thế nào cũng phải giải thích lừa gạt cho qua. Nhưng cô cả Lâm người ta đã quen kiêu ngạo, tùy hứng, giải thích hay không còn phải xem tâm trạng của cô, cô cố ý hung dữ với anh: "Làm gì, anh thẩm vấn em đó à?"
Hoắc Thanh Sơn cười rộ lên, bất đắc dĩ vuốt nhẹ chóp mũi cô: "Cô nhóc này lại hung tới vậy, anh là quan tâm em đó thôi."
Lâm Doanh Doanh cảm thấy anh quá thông minh rồi, dù sao cũng là người từng làm qua lính trinh sát, chỉ sợ gió thổi cỏ lay đã biết chuyện. Cô quyết định không cho anh dẫn đường, dù sao anh mà có nhận ra mánh khóe này, cô cũng không thể nói cho anh việc mình xuyên sách được, cũng không thể nào che giấu, đến lúc đó trái lại nảy sinh hiềm khích thì không tốt.
Cô đẩy anh ra ngoài: "Anh đi làm việc đi, em tìm Thanh Hồ chơi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô nói là tìm Thanh Hồ nhưng sau khi cô đeo mũ che nắng và cầm theo một cái bình nước nhỏ, rồi lại ăn qua mấy cái bánh quy trong túi xách nhỏ, sau đó bị mẹ Hoắc kêu đi tìm hai chị em Thanh Hà, Thanh Phương rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-106.html.]
Cô chỉ cần tìm người hỏi một chút là biết tình hình phân công làm việc, bây giờ có sức thì đập lúa, không có sức thì đi cuốc, bắt côn trùng.
Bản thân Hoắc Thanh Phương là loại có sức lực chịu đựng kia, nhưng cô ấy còn dẫn theo Hoắc Thanh Hà, hai người lại không phân ra được, đội trưởng đã cho các cô đi tới phần đất bông.
Một ngày, Hoắc Thanh Phương có thể kiếm được bảy, tám công điểm, không khác gì so với sức lực của thanh niên mới lớn, một ngày Hoắc Thanh Hà cũng kiếm được năm công điểm, trong sức lực của phụ nữ thì coi như hơi kém. Cứ như vậy, nhiều khi việc của Hoắc Thanh Hà cũng đều do Hoắc Thanh Phương làm giúp cô ấy luôn.
Thời tiết tháng năm, hơi nóng đã bốc lên, gió mùa mang theo nguồn nước mưa dồi dào, lúc này bầu trời cũng đẹp giống như tranh vẽ.
Lâm Doanh Doanh vừa đi còn vừa hái một nắm hoa dâm bụt dại, trong miệng thì ngâm nga bài hát, bước chân nhẹ nhàng, tâm tình khoái trá, đại biểu cho người gặp được việc vui thì tinh thần thoải mái.
Có người ở xã viên thấy được cô, cũng không nhịn được mà nhìn cô chăm chú, có vài người từ xa còn muốn quay đầu nhìn cô.
Cô thật sự quá đẹp, xinh đẹp vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ về phụ nữ, ngay cả ý nghĩ hèn mọn nhất cũng không dám nghĩ, chỉ đơn giản là coi cô như tiên nữ trên tranh tết mà nhìn thôi.
Lâm Doanh Doanh đi tới trong ruộng, vừa vặn nhóm thanh niên trí thức có sức lực lớn cũng đang làm việc ở trong đó.
Bọn họ rối rít chào hỏi cô, sự nhiệt tình thân thiết kia giống như lúc trước có quan hệ thật là tốt vậy, giống như đã lâu rồi chưa gặp nhau vậy.
Lâm Doanh Doanh không được nhiệt tình như vậy, nhưng cô cười rất thân thiết, còn vẫy tay với bọn họ: "Mọi người vất vả rồi."
Trong nhóm người, Diệp Mạn Mạn cảm thấy rất khó chịu, cô gả cho một tên đàn ông thô thiển, tiến vào một gia đình phức tạp, sao cô còn có sức cười vui vẻ tới vậy chứ? Cô ta còn lo lắng da thịt Lâm Doanh Doanh mềm mại, non nớt mà Hoắc Thanh Sơn là loại đàn ông thô ráp thì nhất định sẽ không thương tiếc phụ nữ, Lâm Doanh Doanh không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ sở đâu.
Bổ não nhiều như vậy đều biến thành gió trong nụ cười hạnh phúc của Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh căn bản không có nhìn Diệp Mạn Mạn, bước chân nhẹ nhàng đi tìm hai chị em kia, cô nói với Hoắc Thanh Phương: "Thanh Phương, chị có việc phải đi ra ngoài một trận, em theo giúp chị với."
Hoắc Thanh Hà: "Em đưa chị đi."
Lâm Doanh Doanh lắc đầu, cười nói: "Không cần, em làm đi, chị để Thanh Phương theo giúp chị thôi."
Hoắc Thanh Hà nhất thời gấp gáp: "Thanh Phương còn phải làm việc mà!" Chẳng những Hoắc Thanh Phương phải làm cho bản thân mà còn phải làm cho cô ấy đây này.