Lâm Doanh Doanh đã nói rất rõ với Hoắc Thanh Sơn trước khi kết hôn rằng cô sẽ cùng anh nuôi gia đình và các em, vậy nên cô đương nhiên sẽ không để bỏ mặc. Dù gì thì nếu như các em xảy ra chuyện, với tính tình của Hoắc Thanh Sơn cũng sẽ không chỉ biết lo thân mình.
Vì Hoắc Thanh Sơn và cũng vì cuộc hôn nhân hạnh phúc của cô, cô cũng sẽ không để mặc tình hình dần dần tiếp tục xấu đi. Những thay đổi về lượng nhất định sẽ mang lại những thay đổi về chất.
Hoắc Thanh Phương vốn còn muốn không đắc tội với ai, nói Lâm Doanh Doanh đừng đối xử với Hoắc Thanh Hà như vậy, bản thân cô tự nguyện giặt quần áo, làm các thứ cho Hoắc Thanh Phương, dù sao thì làm có chút chuyện vậy cũng không mệt, sao phải so đo tính toán chứ.
Cô cảm thấy Lâm Doanh Doanh là tiểu thư thành phố yếu ớt, cô cũng sẵn lòng giặt cho chị dâu cả, chẳng qua Lâm Doanh Doanh không chịu thôi. Cô rất biết ơn Lâm Doanh Doanh đã chống lưng cho cô, không ngờ Lâm Doanh Doanh mới gả đến đã công bằng như vậy, trong lòng cô lại càng thích Lâm Doanh Doanh hơn vài phần.
Hoắc Thanh Hà thấy mọi người đều bình thản ăn phần mình, căn bản không thông cảm cho cô, cũng không giúp cô trách mắng Lâm Doanh Doanh cố tình nhắm vào cô, cô ấm ức đến rơi nước mắt: "Mẹ, anh cả!"
Mẹ Hoắc ho khan hai tiếng, "Mau ăn đi, ăn xong đi làm đó."
Hoắc Thanh Sơn càng không dính dáng đến chuyện phụ nữ, dù sao cũng chưa đánh nhau nên anh càng không nhiều lời.
Hoắc Thanh Hà suy sụp ném đũa xuống "Con ốm rồi! Con đau tim!" Cô xoay người định đi vào giường nằm, không thèm đi làm nữa!
Lâm Doanh Doanh chậm rãi nói: “Nếu không làm việc, vậy thì khỏi ăn trưa luôn nha.” Cô quay sang mẹ Hoắc và nói, “Mẹ, liên trưởng Đinh mang cho rất nhiều thịt xông khói và gà vịt sấy khô phải không ạ, trưa hai chúng ta làm một thịt khô xào rau rồi nấu thêm bát canh nấm tôm khô. Ngon lắm ha! "
Hoắc Thanh Hà nghe xong càng khóc to hơn.
Rốt cuộc, Hoắc Thanh Hà vẫn không dám nằm ở nhà, không làm việc, dù sao mỗi ngày xã viên đều muốn kiếm công điểm, cô ấy mà đi ít một ngày thì sẽ thiếu đi một phần lương thực. Hơn nữa cô ấy bắt đầu làm việc, nhiều khi đều là Thanh Phương giúp cô ấy làm, chính cô ấy còn chưa làm tới một nửa.
Cô ấy cố ý không ăn cơm mà lén cất hai cái bánh bao cao lương rồi ra ngoài bắt đầu làm việc với Thanh Phương, ấm ức tới mức cứ rơi nước mắt. Ở trước mặt người ngoài, cô ấy là người thích sĩ diện, trước mặt em gái lại rất thích đùa giỡn làm nũng, phát cáu, bởi vì từ nhỏ Hoắc Thanh Phương đều nghe theo cô ấy, cho nên đã thành thói quen của cô ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thanh Phương à, tim chị đau quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-105.html.]
Hoắc Thanh Phương: "Vậy chị ngồi trên đất nghỉ ngơi một chút đi, em cuốc thay chị." Mấy ngày nay, nhiệm vụ của các cô là đi nhổ bông cỏ và bắt sâu.
Hoắc Thanh Hà: "Thanh Phương à, em nói xem sao chị ấy lại khéo như vậy chứ hả? Vừa vào cửa đã muốn châm ngòi ly gián rồi!"
Hoắc Thanh Phương: "Chị đừng nói như vậy, chị dâu không có."
"Hừ!" Hoắc Thanh Hà nhìn cô ấy hầm hầm: "Không có sao? Em có sờ lương tâm mình khi nói không vậy? Chị ấy cho em ăn hai muỗng đường, không cho chị ăn, cái này mà không có hả? Em là bị chị ta thu mua rồi hả?"
Hoắc Thanh Phương vội vàng bác bỏ.
Ở bên ngoài, Hoắc Thanh Phương có thể dùng rất tốt, dù là làm việc hay là phá vỡ bàn bạc với người bên ngoài, xưa nay cô ấy đều không sợ. Cô ấy không có chơi chiêu với Hoắc Thanh Hà, từ nhỏ cô ấy đã mang theo áy náy, cảm thấy muốn đền bù cho cô ấy.
Hoắc Thanh Hà ép cô ấy thề, tuyệt đối không được bị Lâm Doanh Doanh thu mua, sau này cũng không bị Lâm Doanh Doanh lôi kéo cô lập mình, lúc đấy mới chịu bỏ qua.
Chờ sau khi em trai, em gái bắt đầu đi làm về, Hoắc Thanh Sơn cũng muốn tới sân phơi làm việc, nhớ tới trước đó Lâm Doanh Doanh muốn đi theo anh chơi, anh đã đi vào nhà tìm cô.
Lâm Doanh Doanh đang cầm tờ giấy, bôi bôi vẽ vẽ gì đó, nhìn giống như bản đồ.
Anh hỏi: "Muốn đi đâu chơi hả?" Anh nghĩ chắc cô muốn lên thị trấn hoặc là hợp tác xã, dù sao trong thôn cũng không có gì vui để chơi.
Lâm Doanh Doanh quay đầu nhìn anh, lôi kéo tay của anh: "Anh đưa em tới mấy điểm đánh dấu gần thôn đi."
Hoắc Thanh Sơn giật nảy mình, ngờ vực nhìn cô: "Em muốn đi tìm ai?"
Lâm Doanh Doanh thầm nghĩ sao mũi chó anh thính thế, luôn có thể đoán ra được sự thật, quá nhạy cảm rồi đấy! Cô cười nói: "Cái này gọi là em muốn quen thuộc hoàn cảnh nha, cũng không phải đã gả cho anh mà còn không biết xung quanh là cái gì chứ? Anh cho rằng em thật sự không làm được cái gì hả?"
Hoắc Thanh Sơn cười, bàn tay lớn trói chặt eo thon của cô, mò một hồi, vốn chỉ muốn trêu chọc cô, lại không nhịn được cúi đầu hôn một hồi, nhìn hai gò má cô đỏ ửng, anh cười nhẹ: "Em còn ngọt hơn cả đường."