Hoắc Thanh Sơn lấy hai tay to che bát lại, nói nhỏ: "Anh không ăn, cho em ăn đấy."
Má ơi, thẳng thắn thiên vị cho vợ mình trước mặt cả nhà vậy, đúng là có vợ thì không cần em gái nữa rồi! Hoắc Thanh Hà bĩu môi nhìn Hoắc Thanh Phương ý bảo cô ấy nghe anh cả nói kìa, thật là, cũng không nói là cho em gái ăn luôn! Lâm Doanh Doanh từ nhỏ ở thành phố đã ăn bao nhiêu rồi mà, còn cần anh nhường sao?
Lâm Doanh Doanh bèn trêu chọc anh "Ủa, vẫn có người không ăn đường à? Có phải anh ăn đồ ngon sau lưng em rồi không đó?"
Hoắc Thanh Sơn nắm chặt đôi đũa trong tay, ngước mắt lên ý tứ rõ ràng nhìn cô một cái.
“Khụ khụ khụ khụ,” Hoắc Thanh Hà ngắt lời bọn họ, “Này, hai người quá đáng rồi nha, chị dâu mau chia đường tiếp đi.” Hai người này quá sến súa rồi, đôi vợ chồng trẻ đã chiếm một chiếc giường lớn để lăn qua lăn lại không nói, còn muốn chiếm cả không gian công cộng bên ngoài nữa, không thấy nổi da gà hả.
Lâm Doanh Doanh bắt đầu múc đường cho Hoắc Thanh Phương.
Hoắc Thanh Hà: "Chị dâu, cho em trước đi, sao chị có thể đưa cho nó trước chứ?”
Hoắc Thanh Phương cũng vội vàng nói: “Chị dâu, cho chị hai trước đi ạ, em… ăn ít đi là được.” Cô ấy còn định nói mình không thích ăn ngọt, đưa hết cho chị hai là được, nhưng sao cô ấy có thể không thích ăn chứ? Từ nhỏ đến lớn cũng chưa được ăn đường mấy. Bây giờ chị dâu hào phóng thế này, cô cũng muốn ăn một chút, đồ ngọt khiến tâm trạng cô tốt hơn.
Vì khi ra đời, Thanh Phương to hơn cô một chút, bác gái cả của Hoắc gia liền nói rằng em gái đã chèn ép chị trong bụng mẹ để ăn nhiều hơn chiếm chỗ nhiều hơn, sau đó họ cũng thường nói như vậy khi hai chị em đã lớn. Hoắc Thanh Hà càng tin vào điều này, ngày thường oán trách em gái bắt nạt cô và bắt cô ấy đối xử với cô tốt hơn. Mà Hoắc Thanh Phương thật thà phúc hậu hơn, lại sẵn tính hiền lành, cộng thêm sức cô khỏe hơn sức chị mình nên cũng chấp nhận sự thật này.
Vậy là hai chị em ở cùng nhau, Hoắc Thanh Phương làm việc nhiều hơn, Hoắc Thanh Phương ăn nhiều đồ ngon hơn.
Lâm Doanh Doanh cười nói: "Em cũng thích ăn ngọt giống chị phải không? Thích ăn thì phải nói ra, chị sẽ cho em vừa lòng."
Cô múc hai thìa đường lớn cho Hoắc Thanh Phương, đường trắng như tuyết chất trong bát cháo kê như một ngọn đồi, nhưng lại khiến Hoắc Thanh Hà chua xót.
Chị dâu thật quá đáng! Ai không biết rằng Hoắc Thanh Phương sẽ nhường cho cô? Kết quả là Lâm Doanh Doanh vừa đến đã bắt đầu phá hỏng quy tắc!
Hoắc Thanh Hà thật sự tức giận rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-104.html.]
Lâm Doanh Doanh sẽ sợ hãi sao? Cô còn đang vui sướng thưởng thức dáng vẻ giận đùng đùng của cô ấy nữa kìa. Cô lại múc cho Hoắc Thanh Hạnh thêm một thìa đường. Hoắc Thanh Hạnh đương nhiên cũng thích ăn ngọt, tuy cô có chút tự ti và nhát gan, nhưng cô không ngốc,dĩ nhiên cũng thích ăn đồ ăn ngon, chỉ là hai chữ cảm ơn cô đỏ mặt rồi mới nói ra.
Cô cảm thấy hai chữ cảm ơn quá mức nho nhã, không thể nói thành lời.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Phong chủ động bưng cháo đưa cho Lâm Doanh Doanh, “Chị dâu, cho em xin một thìa với.” Cậu nhóc này đối chọi gay gắt với Hoắc Thanh Hà, nhưng có thể hạ mình với anh trai hoặc chị dâu của cậu, cúi đầu khom lưng một chút không hề cảm thấy mất mặt.
Lâm Doanh Doanh múc cho cậu một thìa, sau đó đậy nắp lại và bắt đầu ăn.
Hoắc Thanh Hà: "!!!"
Cô bỏ ăn, giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lâm Doanh Doanh rồi lại lườm Hoắc Thanh Phương, cuối cùng ấm ức nhìn mẹ Hoắc , suýt thì khóc đến nơi.
Mẹ Hoắc chỉ lo ăn phần của bà, bà đã nói để Lâm Doanh Doanh làm chủ gia đình rồi, bà chỉ làm chủ quản ‘bù nhìn’ mà thôi.
Hoắc Thanh Phong sững sờ một lúc, không ngờ chị dâu lại lợi hại như vậy, cậu sợ Hoắc Thanh Hà nổi điên đập bát đánh Lâm Doanh Doanh luôn nên còn cẩn thận đề phòng nữa chứ.
Hoắc Thanh Phương hơi do dự một chút, sau đó cười nói: “Đường của chị dâu cũng không có nhiều, em và chị hai chia nhau là được.” Cô định làm người hòa giải.
Hoắc Thanh Hà liền cười lạnh, mày còn chần chờ gì nữa, mày cũng không biết cho tao luôn à!
Lâm Doanh Doanh lạnh nhạt nói: "Chị bảo Thanh Phương này, em giặt đồ lót và tất cho Thanh Hà, em đã làm tất cả mọi thứ cho cô ấy, vậy nên em cũng có thể ăn một thìa đường thay cho cô ấy mà."
Hoắc Thanh Hà không ngừng cười lạnh, chọc đũa đến mức kêu răng rắc.
Hoắc Thanh Phương: "Chị dâu, em và Thanh Hà đã quen vậy từ khi còn nhỏ. Lúc em ở trong bụng mẹ đã chiếm lợi hơn, ra đời làm nhiều hơn chút cũng là nên thôi mà."
Lâm Doanh Doanh nhìn cô ấy, có lẽ vì bị tẩy não từ nhỏ nên mới dẫn tới việc hình thành cái tính thánh mẫu này ở cô ấy, trước giờ vẫn luôn cống hiến cho người khác mà không biết trân trọng bản thân, cuối cùng c.h.ế.t vì bệnh đau tim phát tác.