Hoắc Thanh Hà: "Con ... Ra là con trước giờ vẫn ăn không ngồi rồi hay gì? Có ngày nào mà con đi làm kiếm điểm công? Chị dâu con kiếm được chưa?"
Hoắc Thanh Phong từ nhà chú ba Tạ về, vừa bước vào sân đã nghe thấy lời này, cậu cười châm chọc nói: "Chị dâu chưa kiếm ra nhưng anh cả kiếm rồi mà. Đồ chị ăn chị mặc chị dùng, có thứ gì không nhờ tiền của anh cả kiếm ra không? Chị tưởng tí điểm công đó của chị có thể làm chị no bụng được sao?"
Cậu học theo Hoắc Thanh Hà bĩu môi, sau đó ngẩng đầu đi vào phòng, cười nói với Lâm Doanh Doanh: "Chị dâu, chào buổi sáng ạ!"
Lâm Doanh Doanh cười rất giống phong phạm chị dâu cả chủ gia đình của mình, nụ cười của cô vừa hoàn mỹ vừa chuẩn chỉnh, đây là nụ cười đã được đào tạo!
Hoắc Thanh Phong sững người trong chốc lát rồi vội lùi lại một bước, sao cảm giác không lành lắm vậy nhỉ?
Không lâu sau Hoắc Thanh Sơn đã gánh nước từ bên ngoài trở về, đổ nước vào trong vại xong rửa ráy một chút, rồi anh cũng ngồi xuống bên cạnh Lâm Doanh Doanh ăn sáng.
Anh nhìn qua, "Thanh Hồ và Tạ Vân đâu?"
Hoắc Thanh Phong: "Hai đứa nó bảo không về ăn nữa mà đi ăn cùng chú ba." Hai cậu nhóc nhận được kẹo của Lâm Doanh Doanh, cảm thấy cố đối địch với cô nữa có chút không trượng nghĩa, nhưng bảo chúng lấy lòng Lâm yêu tinh chuyên bắt nạt người khác thì chúng cũng không chịu. Vậy nên, hai cậu nhóc liền trao đổi một hồi và quyết định dứt khoát là ở nhà của chú ba Tạ không về, dù sao thì lát nữa chúng cũng phải đi cắt cỏ.
Hoắc Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn Lâm Doanh Doanh rồi nói nhỏ: "Sau này đừng dọa mấy nhóc em."
Lâm Doanh Doanh mỉm cười với anh vừa nũng nịu vừa ngọt ngào, "Đừng bôi nhọ em, làm sao một người chị dâu cả vừa thấu tình đạt lý lại đáng yêu như em lại có thể làm những chuyện vô nhân tính như bắt nạt các cô nhỏ và chú nhỏ được chứ?"
Hoắc Thanh Sơn: "..." Được thôi, anh không nên hỏi, hỏi cũng là bắt nạt em ha.
Mẹ Hoắc múc cháo kê cho mọi người và đưa cho Lâm Doanh Doanh một chiếc bát hoa lan sứ trắng mịn xinh đẹp.
Hoắc Thanh Sơn đón bát giúp Lâm Doanh Doanh qua đặt ở trên bàn, thấp giọng nhắc nhở cô: "Nóng đó."
Lâm Doanh Doanh đứng dậy và chạy vào nhà.
Hoắc Thanh Hà nhìn chằm chằm chiếc bát hoa, hai mắt sáng lên, hâm mộ nói: "Mẹ, trong nhà chúng ta còn có cái bát như này á? Cho con một cái như thế đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-103.html.]
Cô ấy thích nhất là những thứ xinh đẹp như này, tiếc là anh trai nhà mình thực tế, không cho phép màu mè, mẹ cũng thương anh cả kiếm tiền không dễ dàng, không tiêu xài bừa bãi một xu nào, cả nhà trên dưới đều tuân theo nguyên tắc giản dị và thiết thực.
Mẹ Hoắc: "Đây là của chị dâu con."
Lâm Doanh Doanh đã mang theo rất nhiều đồ đến, mấy thứ như bát, đũa, hộp cơm, cốc uống trà, cốc nước đều đủ hết.
Hoắc Thanh Hà liền bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Đúng là khoe mẽ, người nhà giàu làm bộ mà.”
Lâm Doanh Doanh đi đến phòng phía Tây cầm một lọ đường ra, bên trong đựng đầy đường trắng, cô cười hỏi cả nhà: "Mọi người ăn cháo kê không cho đường sao?"
Tất cả các cô chú nhỏ đều sửng sốt, ăn cháo kê còn có thể cho thêm đường à? Đây là thói xấu của ông chủ địa chủ nào vậy?
Hoắc Thanh Phong và Hoắc Thanh Hà phản ứng nhanh nhất: "Chị dâu, em muốn!"
Lâm đại tiểu thư cười rạng rỡ nhìn hai người họ rồi ôm lọ đường qua múc cho mẹ Hoắc một thìa đường trắng trước.
Hoắc mẹ vội vàng ngăn cô lại và nói: "Doanh Doanh, đừng lãng phí, mẹ không thích ăn, con ăn đi."
Hoắc Thanh Hà lập tức nhận lấy, "Mẹ không thích đồ ngọt, vì sợ đau răng. Vậy cho con ăn phần của mẹ luôn nha."
Lâm Doanh Doanh trợn to hai mắt, hơi nhíu mày, khó hiểu nói: "Sao mẹ ăn lại là lãng phí? Đây là lời nói khốn khiếp của tên bất hiếu nào vậy ?"
Mẹ Hoắc vội cười giải thích, "Doanh Doanh đừng tức giận, là vì mẹ đau răng, không thích ăn ngọt."
Không thích ăn gì chứ, từ nhỏ đến lớn đều không được ăn cho đã, cũng chỉ ăn đường đỏ trong thời gian tới tháng. Sau khi sinh con xong, nhà cũng không dư giả, đồ dùng lại thiếu thốn, cho dù có một chút đường cũng không cũng không đủ cho con ăn, người lớn lấy đâu ra mà ăn? Để dỗ dành những đứa con hiếu thảo hiểu chuyện, bà liền nói mình đau răng không dám ăn đồ ngọt, mà những đứa con không quan tâm đến người khác lại đương nhiên cho rằng mẹ thật sự không thích ăn ngọt, do bị đau răng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh mỉm cười, “Vậy thì khéo quá, đường của con khác đường bình thường, chuyên chữa đau răng đó.” Cô cho mẹ Hoắc thêm một thìa đường lớn.
Thời buổi này thỉnh thoảng ăn hai thìa đường rõ ràng chính là một sự tận hưởng không gì sánh bằng. Dù sao cuộc sống đã đắng ngắt vậy rồi, không muốn chút ngọt ngào tạm thời đến lúc này sao?
Cô thêm cho mẹ Hoắc xong rồi mới thêm cho Hoắc Thanh Sơn.