Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 88: Bà ngoại ruột

Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:21:39
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đêm ba mươi, ở nhà đến hết mùng một Tết, những ngày tháng êm ả trôi qua, còn xảy chuyện gì như năm nữa.

Năm nay trôi qua .

Trên mặt cha Quý và Quý đều rạng rỡ ý , nét mặt cũng tươi tắn hơn nhiều.

Ngày mùng hai Tết là ngày các con rể về thăm nhà vợ.

Sáng sớm mùng hai, Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân chuẩn tươm tất, bế thằng cu Nhân Nhân lên đường. Để Đại Hắc trông nhà, cả gia đình ba họ đến nhà ông Tô.

Ở vùng của họ, cứ đến mùng hai Tết là các con rể đều về nhà vợ. Bởi , khi Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân đến thì Tô Tiến Quân và Tô Tiến Đảng đều nhà, mỗi đưa vợ về thăm bên ngoại.

Trong nhà chỉ còn mỗi Tô.

Thế nên, thấy gia đình ba họ trở về, Tô cực kỳ hoan nghênh. Bà ngóng chờ từ sáng sớm .

"Ôi chao, đây cháu ngoại đích tôn của bà ! Một dạo gặp mà thằng bé lớn thế ." Mẹ Tô vội đón lấy thằng cu Nhân Nhân, ngắm cháu ngoại như một tiểu tiên đồng. Bà tươi roi rói, miệng ngớt lời khen.

Thằng cu Nhân Nhân đang tự ôm bình sữa b.ú chùn chụt. Thấy bà ngoại ôm lên, nghĩ đến những ngày thường vẫn bà nội bế bồng, nên bé thấy lạ lẫm mà coi như quen . Thêm nữa, thấy cha đều ở bên cạnh, nên thằng bé chẳng hề quấy .

"Cả hai đều về nhà vợ hết ạ?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Họ về , sáng sớm nay cả." Mẹ Tô đáp. "Đừng bận tâm đến hai đứa nó, hôm nay là ngày các con về thăm nhà mà."

Quý Kiến Quân : "Mẹ , chuyện sang năm hai sang giúp con, tính toán đến ?"

Mẹ Tô : "Chuyện cũng rõ, nhưng xem ý hai con thì chắc chắn là . Đến lúc đó con cứ sang chuyện với nó. Dù cũng là trong nhà, nếu thì chuyện như đến lượt nó chứ?"

"Mẹ , đừng . Nếu hai nguyện ý sang giúp con, con cũng cảm kích lắm!" Quý Kiến Quân trịnh trọng đáp.

Mẹ Tô mỉm : "Mẹ con là trượng nghĩa." Bằng thì con nhờ cậy em bên nội, mà trực tiếp sang rước con trai của chứ?

Quý Kiến Quân trò chuyện đôi ba câu với Tô, đoạn bế thằng bé ngoài giục tiểu. Chú nhóc mới uống nước xong, chắc chắn là vệ sinh, nếu lát nữa quấy rầy . Quý Kiến Quân ôm con qua phòng bên cạnh, : "Con xem, chọn rể cho con bao giờ sai cả ?"

Mặc dù để gả con gái , bà cũng dùng chút mánh lới, bao một ông thầy xem bói đến nhà ông Quý. Ông thầy phán rằng con gái bà vượng phu ích tử, tương lai chắc chắn sẽ sinh con trai ngay đầu, cháu trai còn thể đỗ đại học, gia sản trong nhà cũng sẽ thịnh vượng, giàu . Không sai, cha Quý tin lời ông thầy bói là thật, nhưng thực chất ông chính do Tô mời đến để .

Đã thế, khi bà tay lo liệu chuyện, lời cũng sắc bén, dứt khoát chút nhân nhượng.

Trước đây, Quý đối xử với bà vẫn luôn giữ vẻ nóng lạnh, mãi cho đến một năm trở đây, thái độ của bà mới trở nên hòa nhã hơn nhiều.

mà quả thật đúng như lời bà , con gái của bà đúng là rạng danh cho bà, xem, hai vợ chồng con bé hiếu kính với hai ông bà Quý bao nhiêu? Ba con khác cộng gộp cũng chẳng bằng một phần nhỏ của con gái bà.

, thái độ của Quý đối với bà lên nhiều, ngay trong năm , Quý còn nhờ cùng làng tặng cho bà nửa cân cá khô, đều là của quý.

Đương nhiên bà cũng đáp lễ, bà trực tiếp tặng cho Quý nửa gùi nấm mà con dâu của bà, vợ Tô Tiến Quân, hái núi mùa mưa năm ngoái. Bà phơi khô để dành, chúng đều là những thứ ngon lành.

Những ngoài cuộc thì cho rằng hai bên gia đình sống hòa thuận, nhưng thực hư rốt cuộc thì chỉ bà và bà thông gia là rõ.

Song, cả hai đều nguyện ý duy trì mối quan hệ , suy cho cùng thì cũng coi như là . Nói xa hơn, cũng , cuộc hôn nhân mặc dù là để cầu mong ông thông gia tai qua nạn khỏi, nhưng Tô Đan Hồng cũng là con gái ruột của Tô, bà cũng chẳng khổ con gái , chọn tới chọn lui, bà sớm ưng ý Quý Kiến Quân cơ mà?

Kỳ thực bà cũng quá hiểu rõ Quý Kiến Quân, nhưng bà từng gặp qua, thanh niên cao lớn, đĩnh đạc, còn bộ đội, thể chịu khổ, trách nhiệm.

Hơn nữa, tham gia quân ngũ, mỗi tháng đều một khoản phụ cấp ? Khoản chắc chắn thể giúp con gái bà cuộc sống đỡ vất vả.

Cho nên quyết mối lương duyên . Tô Đan Hồng , : "Ánh mắt của chuẩn xác."

Mẹ Tô nhỏ giọng với cô: "Con đừng tưởng là , mấy năm con còn chê Kiến Quân là bộ đội, quanh năm vắng nhà về mấy ."

"Khi đó còn trẻ non nên hiểu lẽ đời ?" Tô Đan Hồng dối chút ngượng nghịu, cô tiếp lời: "Như bây giờ thì , thể ở nhà, con cũng trông chờ khoản phụ cấp của . Chỉ cần trông coi vườn trái cây thật , gia đình sẽ lo nghĩ gì nữa." "Lời , nhưng con cũng vun vén gia đình cho chu đáo. Mẹ nhà con mỗi ngày đều thịt cá, thế ? Dù núi vàng biển bạc cũng chẳng thể nào cứ thế mà tiêu hoang mãi ?" Mẹ Tô .

"Chuyện mà cũng đồn đến tai ?" Tô Đan Hồng bật .

Bây giờ cả thôn xóm đang xôn xao chuyện nhà cô, mỗi ngày đều thịt cá ăn, còn sung túc hơn cả địa chủ ngày xưa, nhà địa chủ cũng dám ăn như . những lời đó chẳng qua là do lòng ghen tị mà thôi, Tô Đan Hồng cũng từng qua, nhưng nay cô bận tâm. "Kiến Quân là một đàn ông, thể thiếu thịt cá ? Nhà tuy dư dả tiền bạc, nhưng thể dè xẻn cái . Nếu tiền mà cứ dè xẻn, còn kiếm tiền để gì nữa?" Tô Đan Hồng .

Mẹ Tô , bà thở dài : "Lời cũng lý. Hồi cha con lâm bệnh nặng, nấu cơm đổ nhiều gạo một chút ông cũng cằn nhằn. Đã qua bao nhiêu năm như , sớm còn, bây giờ cuộc sống thoải mái dư dả, nhưng ông chẳng phúc phần mà hưởng thụ."

"Cho nên , cũng lo cho bản hơn, cần ăn uống đủ đầy, đừng tằn tiện như . Đến tuổi mà còn chịu ăn uống tẩm bổ, đợi khi răng rụng hết cả, đến lúc đó ăn cũng chẳng còn thiết tha." Tô Đan Hồng với bà.

Mẹ Tô : "Mẹ cần con bận tâm, con cứ lo cho thằng bé Nhân Nhân chu đáo là ."

Tô Đan Hồng lấy mười đồng bạc trắng từ trong túi .

Mười đồng bạc tuy là quá nhiều, nhưng cũng chẳng là ít ỏi gì, đối với con gái ruột biếu thì tiền hợp lý. "Con cất tiền , cần . Mẹ cũng chẳng tiêu pha gì, gạo tự gieo trồng, rau dưa tự tay vun xới, gà vịt cũng tự chăn nuôi. Con thì khác, giờ thằng bé Nhân Nhân đời, còn nhiều khoản cần chi tiêu lắm, con cứ giữ mà dành dụm cho con." Mẹ Tô vội vàng .

"Mẹ, đây là ý của Kiến Quân, cứ nhận lấy ." Tô Đan Hồng .

Mẹ Tô còn cách nào, lúc bà mới chịu nhận lấy mười đồng bạc.

Bữa cơm trưa ở nhà đỗi thịnh soạn, là Tô đặc biệt chuẩn để chào đón cả nhà ba họ. Có một con gà tần, một khoanh giò heo, dưa chua lòng lợn, cùng với vài món ăn khác, là những món ngon lành.

Chờ đến khi cả nhà ba họ trở về, đưa cho bé Nhân Nhân một phong bao mừng tuổi, Tô Đan Hồng từ chối mà đón lấy.

Về đến nhà, cô mở chiếc phong bao mừng tuổi , thấy ngay bên trong hai mươi đồng bạc trắng.

, đây chẳng bà ngoại ruột của cháu ." Tô Đan Hồng bế con trai lên, hôn một cái .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-88-ba-ngoai-ruot.html.]

Chương 89. Để con gái Yên Nhi

Lễ mừng năm mới vô cùng náo nhiệt, kéo dài mấy ngày liền. Người tấp nập, thoáng cái thấy hết Tết.

Chỉ chớp mắt, mấy ngày Tết qua . Đến mùng Bảy, khí năm mới dần phai nhạt, mùng Tám, mùng Chín là coi như hết hẳn.

Thế nhưng, các sới bạc trong thôn vẫn còn rôm rả qua .

Tô Đan Hồng ham vui, Quý Kiến Quân cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ Mẹ Quý là thích la cà khắp nơi.

Mới hôm qua, Mẹ Quý còn ghé qua hỏi cô, liệu bà thắng .

Tô Đan Hồng thấy buồn . Bà coi cô như "hồ đại tiên" để hỏi chuyện thắng thua, nhưng cô thể mách nước cho chuyện ? Cô chỉ khuyên bà: "Đánh nhỏ thì vui, đánh lớn thì hại ." Ấy mà ngay trưa hôm qua, Mẹ Quý sang kể lể.

Bà bảo hối hận lắm , lúc đầu cũng thắng chút đỉnh, nhưng đó thua sạch sành sanh. Mẹ Quý rõ ngọn ngành, nhưng rõ ràng là đến để tạ với "hồ đại tiên", tạ lời, cứ nghĩ đánh nhỏ một chút thì sẽ thắng thôi ?

Cứ ham hố đánh lâu thành thua trắng. Tô Đan Hồng chỉ gì. Sau khi trở về, Mẹ Quý thử vận may một nữa, và thua. Sau trận đó, bà còn bén mảng tới chiếu bạc nữa.

Bởi vì bà cảm thấy chọc giận "hồ đại tiên", rằng "hồ đại tiên" lười biếng chẳng thèm quan tâm bà, "hồ đại tiên" phù hộ thì chắc chắn sẽ thua sạch.

Mặc dù , bà cũng chỉ thua ba bốn đồng bạc, thế mà đau lòng mất một hồi lâu.

Khác hẳn với Mẹ Quý ham vui đỏ đen, Cha Quý chẳng mặn mà gì với mấy trò tiêu khiển . Ngay cả mùng Một Tết, ông cũng một lên núi tản bộ.

Cứ qua mấy ngày Tết, Cha Quý cơ bản là ở hẳn vườn cây ăn quả, ngủ luôn đó mà chẳng chịu xuống núi.

Thấy Cha Quý dốc hết tâm sức vun vén cho vợ chồng như , Tô Đan Hồng liền dặn Quý Kiến Quân mỗi ngày chuẩn cơm canh đầy đủ, đúng giờ mang lên cho ông, bữa nào cũng thịnh soạn.

Đến mùng Mười, Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ, cả Quý Vân Vân... đều lượt về, để con gái Yên Nhi ở nhà.

Lý do là Yên Nhi giờ ăn cơm , cần b.ú sữa nữa, nên thể ở đây nhờ trông nom một hai năm. Đến khi lớn hơn, họ sẽ đưa con bé nhà trẻ. Bằng , vợ chồng họ sẽ thuê giữ trẻ, mà đây là một khoản tiền xa xỉ. Hơn nữa, Vân Lệ Lệ cũng thể ở nhà trông con mãi , kể tiền sữa bột và các khoản chi tiêu khác tốn kém.

Mẹ Quý cũng thuận lòng.

Trước chuyện , Phùng Phương Phương, Quý Mẫn Đan và Tô Đan Hồng đều gì. Bởi lẽ đây cũng là chuyện thường tình. Cuộc sống ở thành phố Giang Thủy thể so bì với ở thôn quê, cái gì mà chẳng cần đến tiền bạc chứ?

Con còn nhỏ dại, hai vợ chồng đều đến trường dạy học, công việc bề bộn thế thì mà chăm nom con bé?

Cũng vì thêm Yên Nhi, Mẹ Quý chẳng còn bén mảng tới mấy chiếu bạc nữa, bởi bà còn bận ở nhà trông cháu.

Lúc đầu Yên Nhi quen nhà, ré lên ầm ĩ. Mẹ Quý thật sự chẳng cách nào, còn mang con bé sang đây để "đại tiên" xem thử mạo phạm thần phật gì . Tô Đan Hồng pha sữa bột cho Yên Nhi, con bé uống xong thì liền ngoan ngoãn trở . Tô Đan Hồng đưa con búp bê cô tự tay cho Nhân Nhân sang cho Yên Nhi, con bé chơi vui vẻ lắm.

Trẻ con dễ quên. Chỉ qua mấy ngày, con bé quên bẵng cha , tối đến ngủ cùng Mẹ Quý, sáng hôm mở mắt đòi sang bên .

Cứ ầm ĩ đòi sang đây chơi.

Mẹ Quý chẳng còn cách nào khác, đành bế con bé qua, còn tỏ vẻ áy náy với Tô Đan Hồng: "Đan Hồng , con xem con bé nó cứ quyến luyến bên con thế , là cứ để nó ở đây chơi, đợi tối sang bế về nhé?" "Dạ, ạ." Tô Đan Hồng vui vẻ nhận lời. Thật , cháu gái Yên Nhi dạy dỗ cũng tồi. Mặc dù mới hai tuổi rưỡi, nhưng chỉ cần cho con bé ăn no uống đủ, đưa cho mấy con búp bê là nó thể tự chơi vui vẻ .

Khi đại tiện tiểu tiện, con bé cũng những lời đơn giản như " tè" để báo hiệu. Còn lúc khác, con bé tự chơi giường gạch. Nhân Nhân cũng chẳng khác là bao, cứ "a a" nhả bong bóng. Thỉnh thoảng Yên Nhi cũng thằng bé thu hút mà chằm chằm, đôi khi còn tự dậy đến bên cạnh.

Con bé đưa búp bê trong tay cho thằng bé, nhưng rõ ràng Nhân Nhân chơi món , cầm đồ chơi là đưa ngay miệng, thế nào cũng dính đầy nước miếng.

Hai chị em cứ thế tự chơi giường gạch, Tô Đan Hồng ở bên cạnh dựng giá thêu lên bắt đầu thêu. Con cái ngoan ngoãn thế nên cô vẫn thời gian việc riêng của .

Khi Quý Kiến Quân trở về, thấy cảnh tượng thì nở một nụ ấm áp, : "Thật Yên Nhi ngoan, chẳng quấy phá ai cả." "Ngoan lắm ạ. Mai ghé mua thùng táo về nhé, nhà ăn hết cả ." Tô Đan Hồng dặn chồng.

"Ừm," Quý Kiến Quân đáp lời. Ngày hôm , đến thị trấn mang về hai thùng táo. Quý Kiến Quân đem biếu Mẹ Tô mười hai quả, Mẹ Quý ba quả, còn Cha Quý núi cũng một ít. Phần còn , gọi Hầu Tử, hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc sang nhận, mỗi hai quả.

Như là hết sạch một thùng táo, còn một thùng để cả nhà dùng dần.

Một thùng táo cũng tốn kha khá tiền, nhưng với cách của Quý Kiến Quân, Tô Đan Hồng chẳng can thiệp ý kiến gì. Tuy kiếm ít tiền nhưng cô bao giờ tự cho là ghê gớm tài giỏi. Cô chỉ thấy là một vợ, khi chồng cần thì tròn bổn phận, khi chồng lầm lỡ thì kịp thời nhắc nhở. với chuyện nhỏ nhặt , thấy vui là cô cũng mãn nguyện. Vả , dù là gửi về nhà đẻ nhà chồng, thì cũng đều là nhà cả, gì mà đắn đo?

Về nhà họ Tô, cô gửi đến tận mười hai quả táo đỏ Fuji loại to, dán tem hẳn hoi.

Dĩ nhiên là cũng vì chị dâu thứ của cô đang bầu, ăn nhiều táo cho thai nhi nên cô mới gửi thêm chút.

Tô Đan Hồng ăn táo, Nhân Nhân thì mọc răng nên ăn . Còn Yên Nhi thì thể ăn , nhưng chỉ là táo xay nhuyễn.

Nếu là thím khác thì Yên Nhi đừng hòng mà ăn. thím Đan Hồng đây cũng tính là bụng lắm , còn kỳ công xay táo cho con bé ăn nữa chứ.

“Mẹ, ăn, ăn ạ!”

Hôm nay, con bé Yên Nhi bất chợt cất tiếng, Tô Đan Hồng giật nhưng tủm tỉm , cũng chẳng buồn sửa lời cho con bé. Trẻ con còn bé, khi lớn lên tự khắc sẽ hiểu chuyện đời.

“Con cứ ăn , thím ăn .” Tô Đan Hồng .

Yên Nhi tự ăn hết sạch.

Cơ bản là mỗi ngày con bé đều chén nửa quả táo, nhưng Tô Đan Hồng chẳng mảy may bận tâm. Cứ để con bé ăn nếu nó thích. Đến khi Quý chuyện, bà liền sang dặn dò Tô Đan Hồng: “Đan Hồng , con cứ cho cháu ăn cơm đủ bữa là , đừng bồi bổ đặc biệt gì cho tốn kém.”

Cũng Tô Đan Hồng kể lể, mà là lúc Quý Kiến Quân đùa nhắc đến. Anh chỉ thuận miệng , chẳng hề coi đó là chuyện nghiêm trọng gì.

Quý lọt tai, tưởng là mua riêng cho Yên Nhi nên mới sang đây nhắc nhở đôi lời.

“Mẹ ơi, con tự bỏ tiền mua về ăn, Yên Nhi còn bé tí tẹo mà. Nếu con bé thích thì cứ để nó ăn .” Tô Đan Hồng cũng chẳng coi đây là chuyện to tát gì, chỉ nửa quả táo thôi mà bận lòng sang đây nhắc riêng ?

Loading...