Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 80: Đừng để hai cụ già phải ấm ức
Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:13:23
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quý Kiến Quân việc nhanh nhẹn, nhanh trộn
nhân sủi cảo xong xuôi.
Anh chia sủi cảo bát cho cha Quý , cho hộp cơm. Anh với vợ để cha Quý mang lên . Sủi cảo ăn nóng mới ngon, vớt là thưởng thức ngay.
Tối nay ăn gì đây? Ông cụ Quý hỏi.
"Thịt bò kho, rau cần xào, sủi cảo." Quý Kiến Quân thêm: "Con cũng chút tương ớt cho cha nữa."
"Vậy cũng ." Cha Quý tủm tỉm.
Quý Kiến Quân để ông tự dùng bữa, còn vội vàng về nhà . Chẳng mấy chốc, nấu xong sủi cảo nóng hổi bưng lên phòng ăn.
"Anh còn cố ý mang thêm ớt trêu ngươi em đây mà." Tô Đan Hồng thấy bát tương ớt mặt, bĩu môi .
Quý Kiến Quân : "Anh quên béng mất em ăn cay ." Vừa , định mang xuống bếp.
Tô Đan Hồng vội lẫy: "Em thế thôi mà cũng tin thật ? Anh ăn !"
Quý Kiến Quân cô mỉm, đoạn xuống và bắt đầu thưởng thức sủi cảo. Món ăn thơm lừng, ăn cũng ngon, nhất là khi dùng kèm tương ớt, ăn đến nỗi trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Tuy chấm tương ớt, nhưng Tô Đan Hồng vẫn ăn uống ngon miệng.
Rau cần quả uổng công tưới bằng nước suối Linh Tuyền, xanh mướt và ngọt lịm. Thật ngờ, may mà cô và Kiến Quân đều ưa thích, nên một đất nhỏ chừng một mét vuông cũng đủ để cả nhà dùng thoải mái.
Trong lúc hai vợ chồng dùng sủi cảo, thằng bé Nhân Nhân đang tự chơi một giường. Cái giường sưởi ấm, nên Tô Đan Hồng chẳng cho nó mặc quá nhiều quần áo dày cộm, sợ thằng bé khó cử động, dễ nóng bức, nổi rôm sảy.
Thế nên tiểu Nhân Nhân tha hồ vẫy vùng, bé con chỉ việc vui đùa với đôi bàn tay mũm mĩm của .
Dùng bữa xong, Tô Đan Hồng định thu dọn bát đĩa, nhưng Quý Kiến Quân nhanh nhẹn bước tới giành lấy. "Em cứ lo cho con trai , mấy việc cứ để lo liệu."
Tô Đan Hồng tủm tỉm, thầm nghĩ dịp lười biếng một phen. Mùa đông giá lạnh, cô thật sự chẳng đặt chân khỏi phòng một chút nào. Kiến Quân còn lo bữa ăn cho lũ Đại Hắc nữa, tính cũng bận rộn kém. Lũ Đại Hắc phàm ăn tục uống, Kiến Quân lúc nào cũng nấu một nồi cơm lớn, còn hớt thêm một lớp canh chân giò béo ngậy. Món là do chính tay vợ hầm đó, thơm lừng khắp nhà.
Chẳng chi đến việc cho lũ chó ăn hết, ngay cả trong thôn, lẽ cũng chẳng mấy nhà dùng bữa thịnh soạn như .
Đại Hắc ăn trong nhà, hiển nhiên nó mừng rỡ mặt, lập tức lao tới đánh chén như hổ đói. Trời đông rét mướt, để mấy con ch.ó ăn no, sức chống chọi với cái lạnh, thì chúng mới đủ khỏe mạnh mà trông coi nhà cửa.
Ngày nào cũng ăn uống tử tế, thêm những món ngon, nên mấy con ch.ó đều đặc biệt khỏe mạnh, vạm vỡ. Mỗi dẫn chúng ngoài, ai nấy cũng tấm tắc khen ngợi, nhưng đồng thời dặn dò con cái giữ cách.
Ngay cả hai đàn ông trưởng thành cũng khó mà địch nổi một con ch.ó nhà . Thân hình dũng mãnh, hàm răng sắc nhọn cùng bộ móng vuốt chắc khỏe, trông chúng chẳng khác gì loài chó săn chứ chó cỏ thông thường! Thế nhưng, những lời bàn tán , Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng chỉ thoáng khẽ cho qua.
Quý Kiến Quân xách thức ăn lên núi, tranh thủ lúc cơm canh còn nóng sốt, bưng cho ba con chó. Chúng cũng ăn uống ngấu nghiến như hổ đói, nhanh sạch sẽ cả cơm lẫn thịt. Sau đó, Tiểu Bạch mới về phòng cha Quý.
Thằng Tiểu Bạch là chó riêng của cha Quý, chuyên theo bảo vệ ông. Hai con còn khi ăn xong, một con chạy lên canh giữ khu chuồng dê rừng, con đến bên chuồng gà. Cứ như thể đó là phận sự giao của chúng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-80-dung-de-hai-cu-gia-phai-am-uc.html.]
Quý Kiến Quân thấy thì hài lòng, bèn về nhà.
"Hôm nay chú Tư lên núi ?" Vừa thấy về, Tô Đan Hồng liền hỏi.
"Ừ, lên." Quý Kiến Quân gật đầu. Tô Đan Hồng nhướn mày, tò mò hỏi: "Chú Tư gì với ?"
"Chú bảo phát triển vườn ăn quả của nhà lớn hơn nữa, sang năm nếu ăn lãi, sẽ thành phố mua một căn nhà cho chúng ." Quý Kiến Quân .
"Hôm nay chị dâu cả cũng ghé qua, kể với em là mợ tư khoe khoang với chị chuyện giá nhà thành phố đang lên cao lắm." Tô Đan Hồng .
Quý Kiến Quân xong cũng chẳng để bụng: “Có gì mà bận tâm, chúng cũng sống thành phố, giá tăng giảm cũng chẳng liên quan gì đến ."
"Em cũng y như đó." Tô Đan Hồng , "Thật , nếu chuẩn cho việc cưới hỏi của con , em cũng chẳng chút hứng thú nào với việc mua nhà. Bởi lẽ, nếu ở thì mua nhà để gì cơ chứ, chẳng lẽ mua về để cất tro bụi ?"
"Lần nếu chị dâu cả ghé qua, em hãy khuyên chị đừng quá chấp nhặt chuyện mợ tư khoe khoang nữa." Quý Kiến Quân tiếp, "Rồi Hầu Tử học cấp ba, thằng bé còn đến nhà chú Tư mà ở nhờ đó thôi."
"Em định để Hầu Tử ở nhà chúng luôn, bên cũng gần trường mà." Tô Đan Hồng .
Quý Kiến Quân ngẩn một chốc, quả thực trong lúc cũng kịp nghĩ đến. Anh lập tức : "Ở nhà thì thôi, nhưng chuyện ăn uống của thằng bé thì tính ? Nó sẽ ăn ở ?"
"Cứ ăn cơm ở trường học, xong xuôi thì về nhà nghỉ ngơi." Tô Đan Hồng : "Nếu đói bụng, bên ngoài tiểu khu cũng cửa hàng tạp hóa, mua tạm ít bánh kẹo, đồ ăn vặt cũng tiện. thôi, chuyện cứ để hẵng tính. Nếu Hầu Tử là một đứa điều, thì cho nó ở đây cũng chẳng vấn đề gì."
"Bây giờ Hầu Tử vẫn còn nhỏ dại, thể điều gì. Lỡ lớn lên thằng bé học thói hư tật , thì lúc đó đừng hòng nghĩ đến chuyện ở nhà cô!" Tô Đan Hồng , "Bằng , đến khi chuyện gì , chị dâu cả tìm đến em mà đòi , thì ăn ?"
"Ừm, cứ để từ từ tính." Quý Kiến Quân cũng hiểu ý vợ, liền gật đầu đồng tình.
Nếu thằng cháu trai điều, thì việc đến ở trong tiểu khu cũng chẳng chuyện gì to tát. Cuối cùng thì cũng để cháu trai ở nhờ nhà chú Tư. Về phần chú Tư thì chắc chắn , đó là cháu ruột của chú . Thế nhưng, khó nhất vẫn là mợ tư, Vân Vân. Cô ở đó còn vì tiền mua nhà, bố đưa cho 500 tệ lận. Nếu , Quý Kiến Quân cũng chẳng tin là thằng bé thể nhận thái độ tử tế .
"Chị dâu cả ghé qua, cũng ít chuyện , còn kể rằng năm nay mợ tư về nhà chồng mà tay trắng." Tô Đan Hồng .
Quý Kiến Quân thì sửng sốt, đoạn khẽ nắm lấy tay vợ, dặn dò: "Vợ , chuyện nhà cứ lo tròn đạo hiếu là . Những chuyện khác vợ chồng chẳng cần xen gì, chỉ cần sống hổ thẹn với lương tâm là đủ."
Tô Đan Hồng một cái, đây là sợ cô vui ? Rốt cuộc, cha là của chung, dựa mà nhà cô nuôi song nhà chồng? Lại còn nhịn để chú hai, chú tư trở về ăn cơm trắng?
Đừng trong lòng Phùng Phương Phương bao nhiêu bất mãn, thực tế, cuối năm nay nhà cô cũng tặng một bao gạo gân nặng 50 cân .
Nếu cha Quý và Quý chỉ trông gạo để sống qua ngày, thì e là ngay cả cháo cũng ăn đủ no. Thế nhưng Phùng Phương Phương vẫn cho rằng nhà cô nuôi cha Quý Quý, Tô Đan Hồng thì chứ chẳng để bụng gì.
Hơn nữa, chỉ riêng việc trời lạnh thế mà cha Quý còn phụ giúp bọn họ trông nom vườn trái cây, trông gà và dê rừng núi, cô cũng sẽ để cho cha Quý Quý chịu khổ thêm một năm nào nữa.
Cho nên, chẳng sợ Quý Mẫu Đan và Vân Lệ Lệ quên chăng nữa, cô cũng sẽ gì. Dù nhà chú hai chỉ ăn bữa cơm tất niên và mùng một, nhà chú tư nhiều nhất cũng chỉ nán đến ngày mười là cùng.
Làm cô thể vì hai gia đình mà hai già thoải mái , thể nào. Tuy rằng cô cũng quá hào phóng gì, nhưng chút độ lượng cô vẫn . "Cha ở núi cũng dễ dàng." Tô Đan Hồng liền . Quý Kiến Quân gật gật đầu, cô: "Quả thật dễ dàng."
"Cho nên cũng đừng để cha ấm ức. Bên cô em dâu tư và cô em chồng, e là ăn đến đêm ba mươi, trong nhà cũng chẳng dư dả gì. Ba mươi mang thêm một chậu xương sườn qua, cùng vài món ăn khác, theo cha uống hai ly, lấy rượu từ làng Đại Học chị Hồng cho mang về ." Tô Đan Hồng dặn dò.
Quý Kiến Quân ngờ điều vợ là chuyện , khỏi nhất thời cảm động. Vợ bây giờ còn giống như nữa .