Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 79: Sủi cảo thịt bò cần tây

Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:13:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian yên ả cứ thế trôi vội vã, chỉ chớp mắt đến cuối năm.

Năm nay Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ trở về sớm hơn so với năm ngoái. Dù bỏ qua chuyện Kiến Văn lừa tiền của Hai (tức Quý Kiến Quân) để mua nhà, thì tình cảm em giữa Quý Kiến Quân và đứa em trai vẫn vô cùng gắn bó.

, Kiến Văn chẳng khác nào đứa em trai mà (Quý Kiến Quân) dùng tiền trợ cấp nuôi nấng từ thuở bé.

Quý Kiến Văn cùng Vân Lệ Lệ về nhà ngày hai mươi Âm lịch, dự định ở đến gần mùng mười tháng Giêng mới trở thành phố Giang.

Một , khi Phùng Phương Phương qua bên chơi, Tô Đan Hồng mới hỏi: “Chú Tư với mợ năm nay về sớm thế? Mấy năm đến hai mươi lăm, hai mươi sáu mới thấy mặt cơ mà?”

“Ai mà chẳng rõ tâm tư của con Vân Lệ Lệ đó! Năm nay chẳng giá căn hộ ở thành phố tăng vọt đấy thôi? Cái căn hộ tám mươi mét vuông cô mua tăng giá gần gấp đôi, giờ trở về vênh váo, đắc ý lắm.” Phùng Phương Phương . Tô Đan Hồng xong, chợt bật : “Chỉ là một căn hộ thôi mà, ho mà vênh váo đến thế.”

Nói cũng , những căn hộ cô mua mới là thứ tăng giá nhanh nhất. Khu chung cư trọng điểm ở thành phố Giang một đằng tăng, hai căn hộ trong khu nội thành gần trường đại học cũng tăng giá ngừng.

“Chị dâu, nếu chị tiền cũng thể mua một căn mà.” Tô Đan Hồng .

“Chị mua cái đó gì, . Chị định sang năm sửa nhà, đến lúc đó xây cái sân gần giống cái sân nhà các em bây giờ .” Phùng Phương Phương đáp.

Tô Đan Hồng : “Cái loại sân vườn ho mà , sắp thời . Nếu xây, dứt khoát trực tiếp xây nhà lầu cao hai ba tầng thì hơn nhiều.” “Nhà lầu thì thực dụng mấy, chị vẫn thích kiểu nhà sân rộng như đại viện thế hơn. Hơn nữa, chị ở trong thôn cũng gây sự chú ý lớn quá, vả trong thôn cũng nhà ai xây nhà lầu .” Phùng Phương Phương đáp.

Tô Đan Hồng gật đầu lia lịa. “Lần trở về cũng chẳng mang theo thứ gì.” Phùng Phương Phương hừ lạnh một tiếng, .

Tô Đan Hồng nhất thời còn kịp phản ứng, sững sờ một lát mới hiểu cô đang đến Vân Lệ Lệ. Phùng Phương Phương cứ thế tiếp tục tuôn những lời bất mãn chất chứa trong lòng: “Cả nhà chú Tư ba miệng ăn đó, cũng mà sống . Mà thằng Kiến Văn , cả năm mà chẳng mang về thứ gì, ăn hết sạch ? Tất cả lương thực cho nhà chú Hai đều do nhà chị bỏ đấy! Còn thịt thà, rau cải thì em với Kiến Quân bỏ tiền mua. Hai nhà đó cứ thế mà chiếm tiện nghi hết lượt. Nhà chú Hai thì còn tàm tạm, ghé qua ăn bữa cơm đêm Giao thừa và một bữa mùng Một đầu năm thôi. Còn cái nhà chú Tư , ba miệng ăn mà ăn đến tận mùng mười mới chịu !” Phùng Phương Phương lẩm bẩm ngớt.

Tô Đan Hồng vốn định phát biểu ý kiến, nhưng hai câu cũng , liền : "Không chừng chú Tư đưa tiền cho ."

"Đưa tiền ư?” Phùng Phương Phương nhạt, "Chuyện đó đừng hòng nghĩ tới. Với tính nết của con bé Vân Lệ Lệ, giờ đến bóc lột đến tận xương tủy của ba chồng cũng là phúc !"

Tô Đan Hồng cũng cảm thấy , bèn chuyển câu hỏi: "Lại , chị dâu, chị giá nhà thành phố tăng cao thế? Em dâu Tư tới chỗ chị ?"

"Không , cô thèm để ý gì cái nhà tranh vách đất của chị. Hôm qua chị mang qua cho một thúng cà rốt, ở bên chỗ chị ba hoa khoác lác. Nó vẫn là ánh mắt cô , thừa dịp còn sớm mà sắm nhà, nếu thì năm nay càng đừng nghĩ mua phòng trong thành phố. Còn đặc biệt giả bộ mà hỏi chị năm thành phố khách chứ!" Phùng Phương Phương bĩu môi .

Tô Đan Hồng lắc đầu: "Dù cũng là chị em dâu, chị dâu chị cũng đừng so đo tính toán với cô gì."

"Haizz, mặc dù tức thì tức, điều chị cũng dằn lòng , cũng vì bọn trẻ. Sau bọn trẻ lên trung học, chẳng cũng thành phố ? Đến lúc đó chị tính để cho nó ở nội trú, trực tiếp ở chỗ chú Tư là ." Phùng Phương Phương . "Hầu Oa Tử bây giờ mới tám tuổi, chuyện học trung học xấp xỉ mười năm . Mười năm nhà em cũng sắm nhà ở thành phố Giang, đến lúc đó để cho Hầu Oa Tử ở nhà em là ." Tô Đan Hồng . Phùng Phương Phương sửng sốt một chút: "Đan Hồng, em định mua nhà ở thành phố ?"

"Không chị dâu , tương lai đứa nhỏ lên trung học thành phố. Nhân Nhân lớn lên đến lúc đó cũng thành phố học, em ý định để cho nó đến ở nhà chú Tư, cho nên đến lúc đó hẳn sẽ ở thành phố Giang sắm một cái để cho nó ở." Tô Đan Hồng .

Phùng Phương Phương ánh mắt sáng lên, : "Nếu em thật sự mua một cái thì Hầu Oa Tử thể ở đó ."

"Có điều vội, từ từ . Để xem vườn cây ăn trái thế nào, nếu thể kiếm tiền thì đến lúc đó mua, còn mười năm mà." Tô Đan Hồng như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-79-sui-cao-thit-bo-can-tay.html.]

Bởi vì Hầu Oa Tử thường xuyên tới chơi, cô cũng khá quý mến đứa cháu . Chờ Hầu Oa Tử lên trung học, cho nó mượn nhà để ở cũng chẳng gì đáng .

Đến ở với Vân Lệ Lệ như , Hầu Oa Tử đừng hòng sự đối xử tử tế gì.

Có điều những thứ đều là chuyện , bây giờ còn sớm.

những lời của cô, Phùng Phương Phương vẫn vui mừng. Nếu Tô Đan Hồng thể mua nhà ở thành phố Giang, nhất định để cho con trai ở chỗ cô.

Phùng Phương Phương một lúc thì về. Tô Đan Hồng Tiểu Nhân Nhân còn ngủ say, tới nhà kính nhỏ trồng rau nhà một chút.

Tưới nước cho mấy cây cúc mầm. Bởi vì là mùa đông, dù nước Linh Tuyền thì hoa cúc mầm lớn cũng phát triển tương đối chậm. Ngược rau cải xanh mơn mởn, nhất là cần tây, mọng nước.

Tô Đan Hồng mà thèm thuồng, liền ngắt một cọng.

Đem tới bếp núc định sủi cảo cần tây thì cô liền tiếng Tiểu Nhân Nhân.

Có lẽ là tiếng tới, Tiểu Nhân Nhân lúc mới ngừng , tự nhiên để ẵm lên tiểu một lát, đó ăn uống no nê. Nó liền chúm chím tự chơi những ngón tay nhỏ xíu.

Tô Đan Hồng quá rõ tính nết thằng bé . Nếu bây giờ cô dám , thằng bé lập tức sẽ gào bắt cô để mắt tới nó.

Nó tự chơi nhưng bên cạnh cũng , nếu vui.

"Bị thằng nhóc con phiền như , con chuyện gì cũng chẳng ." Tô Đan Hồng bất đắc dĩ với đứa bé.

Tiểu Nhân Nhân hơn hai tháng tuổi, lớn nhanh phổng phao hơn hẳn những đứa trẻ cùng trang lứa. Tô Đan Hồng cảm thấy điều chắc chắn thể liên quan đến nước Linh Tuyền. Cô chuyện là nó dõi mắt theo, còn vươn tay nhỏ về phía cô.

Tô Đan Hồng liền ôm thằng bé lên.

Hai con chơi đùa vui vẻ. Bên ngoài, Quý Kiến Quân về đến nhà: "Vợ ."

"Em ở trong phòng." Tô Đan Hồng trả lời.

Quý Kiến Quân bước . Có tấm bình phong che chắn nên gió lạnh cũng chẳng lùa . Trong nhà ấm sực vì bếp lửa.

"Bị con trai quấy rầy như , em chẳng gì cả, cơm tối còn chuẩn ." Tô Đan Hồng chồng vẻ bất lực.

Quý Kiến Quân liền thấy con trai trong n.g.ự.c nó vung vẩy tay chân tỏ vẻ mừng rỡ, nhất thời : "Cơm tối hôm nay ." "Được." Tô Đan Hồng chẳng khách sáo chút nào. Cô bây giờ cũng giống như lúc ban đầu mới tới, ngay cả bếp núc cũng dám để . Bây giờ cô sai việc cho chồng quá quen tay: "Tối nay ăn sủi cảo nhân thịt bò cần tây. Cần tây em hái , thịt bò cũng lấy ." Chỉ là thằng bé quấy ầm ĩ, khiến cô sang dỗ dành.

"Được, đây." Quý Kiến Quân .

Bây giờ trời lạnh, nhà họ ít ăn cơm, đều là ăn mì và sủi cảo. Bình thường nấu cơm cũng là nấu cho mấy con Đại Hắc ăn.

Loading...