Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 78: Vô vi bất chí

Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:13:21
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vô vi bất chí Thành ngữ, ý chỉ sự cẩn thận tỉ mỉ, dù chuyện nhỏ đến cũng chăm sóc chu .

“Hay là thằng Kiến Quân đang thiên vị con đấy chứ, em nó cũng mời mà đến mời con.” Mẹ Tô nhíu mày, giọng đầy thắc mắc.

Nếu đúng là tiền công bốn mươi đồng thì quả thực ít ỏi gì. Bà cụ nhà họ Quý mà chuyện , chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên mà xem! “Vậy thì con cứ lấy ít , bao nhiêu thì hai vợ chồng con tự xem mà . Sau Kiến Quân sẽ cuồng với công việc, con giúp nó quán xuyến việc buôn bán cho xuôi chèo mát mái, để nó bớt lo lắng chuyện nhà. Đan Hồng bên đó cũng đỡ đần ít nhiều.” Mẹ Tô dặn dò.

Tô Tiến Đảng ngẫm nghĩ một lát, cũng phản bác.

“Còn chuyện nhà thì con cần lo lắng gì cả. Đến lúc đó, hai vợ chồng con cứ dẫn thằng bé dọn lên thị trấn. Vợ con thể trông con thể giúp coi cửa hàng, còn gì bằng nữa.” Mẹ Tô thêm.

Tô Tiến Đảng : “Vậy chúng con sẽ thể chăm sóc …”

“Mẹ mày cần gì bọn bay chăm sóc. Hơn nữa còn thằng con rể quý hóa, dù con ở đây, chẳng lẽ thằng Kiến Quân quên mang quà cáp đến biếu .” Mẹ Tô khà khà . Tô Tiến Đảng trở về phòng, thấy vợ tỉnh giấc.

“Thằng Kiến Quân mới đến.” Tô Tiến Đảng : “Mang ít đồ ngon vật lạ đến đây.”

Chị dâu thứ Tô gật gật đầu, vịn chồng rời giường, : “Trước thằng Kiến Quân cũng thường xuyên ghé qua, mỗi đều mang theo nhiều đồ biếu . Thằng con rể đúng là chu đáo hơn cả con rể ruột.”

Tô Tiến Đảng rót cho cô ly nước ấm, đó mới kể qua ý định của Quý Kiến Quân một . Chị dâu thứ Tô xong, hai mắt sáng rực như đèn pha: “Tiến Đảng, mau đồng ý với Kiến Quân . Anh cho em là chúng lấy tiền công bốn mươi đồng , chừng mươi đồng đủ chi tiêu là . Em đồng ý dọn lên thị trấn với !”

tù túng trong bốn bức tường đến phát ngấy , một ngày cũng ở thêm nữa. Ngày nào cũng đụng mặt phụ nữ , nghĩ đến thôi thấy phiền c.h.ế.t . Nếu lên thị trấn, đúng là còn gì sung sướng bằng.

Hơn nữa, gà bán cũng chạy, may mắn thì mỗi ngày cũng bán dăm ba con, cũng . Tiền thuê cửa hàng cũng bỏ , chắc chắn cửa hàng của Kiến Quân sẽ đông khách, cuộc sống của vợ chồng cũng sẽ khá giả hơn nhiều!

Chỉ cần lên thị trấn, vợ chồng hòa thuận ăn, !

“Em đừng gấp. Kiến Quân là sang năm, em sẽ đến đây với Đan Hồng, đến lúc đó chuyện với .” Tô Tiến Đảng dặn vợ.

Chị dâu thứ Tô ý kiến gì, mãn nguyện sờ lên bụng .

Bây giờ bụng ễnh ương tháng thứ bảy, chừng hai tháng nữa là đến ngày sinh nở. Lấy chồng về đây mấy năm, mãi đến tận năm nay, nhờ em chồng đưa cho phương thuốc điều hòa cơ thể, cô mới mang thai thuận lợi. Dù là con trai con gái, cô đều thấy mãn nguyện.

Thấy em rể hết lòng giúp đỡ, hai vợ chồng cô cũng tự nhủ điều, nên tham lam quá đà.

Bên hai vợ chồng đang thương lượng, Quý Kiến Quân trở về nhà cũng kể việc cho vợ .

Tô Đan Hồng nhíu mày : “Bốn mươi đồng là quá nhiều.” Bây giờ vật giá đang leo thang từng ngày, một con gà hai ba ký bán cũng chỉ dăm ba đồng bạc thôi. Trên thị trấn nhiều , một ngày bán vài con gà thì tính là khó khăn, thì tiền công cũng quá hời . Quý Kiến Quân : “Thì cứ thế thôi, chính hai sẽ tự giác hạ mức lương xuống.”

Tô Đan Hồng gật gật đầu, : “Chừng hai mươi đồng là , chênh lệch là bao.”

Cho dù là hai mươi đồng thì cũng cao hơn tiền công hai cô thuê bên ngoài . Đương nhiên gà bán nhiều thì chủ yếu là do hai tự tay . Nếu việc buôn bán thuận lợi, nhiều mối hàng, công việc định thì hai của cô cũng thể tiếp tục .

“Ngày thị trấn, nhớ ghé qua nhà chị Hồng chơi một lát, tiện thể nhờ chị tìm giúp một mặt bằng để buôn bán. Chị Hồng quen rộng, rành rẽ chuyện thị trấn lắm đó.” Tô Đan Hồng gợi ý.

“Không cần quấy rầy chị Hồng , tự tìm là .” Quý Kiến Quân đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-78-vo-vi-bat-chi.html.]

“Vậy , giao phó cho nhé.” Tô Đan Hồng gật đầu . Chạng vạng tối, khi Quý Kiến Quân đưa cơm lên cho cha Quý, Tô Đan Hồng thuận tiện đưa cho ấm nước, để lên núi đun nóng lên cho lũ gà con và bầy dê rừng uống.

Bây giờ trời lạnh nên cho gia cầm uống chút nước Linh Tuyền. Cũng bởi vì uống thứ nước Linh Tuyền của cô mà mãi đến bây giờ, chỉ mới vỏn vẹn một con gà con lìa đời.

Đó thực sự là một kỳ tích hiếm thấy.

Vốn dĩ, trong hơn hai trăm con gà con, chỉ cần một nửa sống sót là một thành quả đáng mừng. Vậy mà, nuôi dưỡng bấy lâu, giờ chỉ c.h.ế.t vỏn vẹn một con, mà là do tự ý chui ngoài chịu rét mà thôi. Nếu , lẽ chẳng con nào bỏ mạng.

Sở dĩ thành quả như , Quý Kiến Quân hiểu rõ, tất yếu liên quan đến thứ nước trong chiếc ấm mà vợ dặn dò mang lên hôm nào đó.

Chắc hẳn gà và dê uống thứ nước nên mới sức khỏe và sức sống đến thế.

Bữa cơm canh mang đến cho cha Quý vẫn còn nóng sốt. Khi cha Quý dùng bữa, Quý Kiến Quân đun nước, hâm cho ấm hơn một chút mới đem cho đàn gà và lũ dê uống. Chẳng ngờ, như thể nhận điều gì đặc biệt, chúng tự động tìm đến bên máng uống.

Quý Kiến Quân mỉm , cũng còn bận tâm đến chúng nữa.

Khi Quý Kiến Quân , cha Quý dùng bữa xong. Anh hỏi: “Cha, buổi tối lạnh lắm ạ? Con mang thêm cái chăn bông lên cho cha nhé?” “Không cần , ấm áp lắm.” Cha Quý lắc đầu. Mấy cái chăn mới mang lên núi năm nay đều là của nhà Kiến Văn mới mua, đặc biệt ấm áp, tối đến chẳng thấy lạnh chút nào.

Quý Kiến Quân gật đầu, để cha dùng bữa cho thật no nê. Xong xuôi, mới mang phần thức ăn cho chó, thu dọn bát đũa đem về nhà.

Về đến nhà, hai vợ chồng cũng dùng bữa xong, phần còn thì để cho Đại Hắc và đàn chó.

“Anh mang phích long nhãn táo đỏ lên cho cha , bảo ông uống nhiều một chút.” Tô Đan Hồng , mang một phích nước nóng từ trong bếp .

Cha chồng cô ở núi một , trời lạnh thế nhất định cần nước nóng để dùng. Loại long nhãn táo đỏ , chỉ giúp tỉnh táo, mà còn bổ khí giữ ấm cơ thể, thích hợp cho lớn tuổi uống.

“Được .” Quý Kiến Quân mỉm đáp.

Tô Đan Hồng cho Nhân Nhân bú, dỗ thằng bé giấc. Giờ mới năm giờ rưỡi, chắc Nhân Nhân sẽ ngủ một mạch đến bảy, tám giờ. Tỉnh giấc lúc , thằng bé sẽ chơi đến tầm chín rưỡi, gần mười giờ mới chìm giấc ngủ.

Tô Đan Hồng nắm bắt quy luật đó. Cô bếp, bắt đầu giã gừng tươi, định nấu một nồi nước gừng ấm nóng cho Quý Kiến Quân ngâm chân.

Trong thời tiết lạnh giá như , chỉ cần bất cẩn một chút là dễ mắc phong thấp, hàn khí. Hơn nữa, đùi vẫn còn vết thương cũ, dù chữa trị, nhưng cô vẫn lo lắng chăm sóc chu đáo, nhỡ bệnh cũ tái phát thì thật khốn khổ cả đời.

Để tránh khỏi trường hợp may , Tô Đan Hồng hết sức để tâm, bỏ gừng tươi giã nát nồi, đun cho chín tới.

Khi Quý Kiến Quân trở về, ngửi thấy mùi gừng thoang thoảng. Tô Đan Hồng nhận lấy đồ tay , cất lời trêu chọc: “Anh tự xuống bếp múc nước ngâm chân , em nấu nước gừng cho trị cái mùi chân thối của đấy! Nếu rửa sạch sẽ, đêm nay đừng hòng mà lên giường ngủ với con em!”

Quý Kiến Quân ánh mắt vợ , ánh mắt dịu dàng như rót mật tai.

“Vợ , sức khỏe em hồi phục đến ? Cũng sắp hai tháng ?” Quý Kiến Quân dí sát gần, giọng khàn khàn, ẩn ý, cố ý hạ thấp hỏi khẽ.

“Đi ngay!” Má Tô Đan Hồng ửng hồng, cô lườm một cái đầy ý nhị, vội vã trở về phòng với con trai.

Loading...