Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 75: Vả mặt Quý Vân Vân
Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:13:18
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quý Kiến Quân : "Cha, nếu Vân Vân ăn thì cứ để con bé ăn , mấy con gà thôi mà." "Không chỉ là chuyện mấy con gà con, nhà sắp công việc lớn, đến lúc đó khách khứa , chừng gà đủ đãi khách chứ? Giờ con cũng cha , tiết kiệm một chút. Dù vợ con thể kiếm tiền, nhưng con cũng lo tích cóp của để dành về , chuyện lo cho gia đình cứ sống tạm bợ qua ngày là xong ." Đây là đầu tiên cha Quý thẳng thắn chuyện với một cách rốt ráo như . Đứa con thứ ba của ông dạo vẻ dư dả thật. Vân Vân hiểu chuyện, con còn hùa theo gì? Muốn ăn gà thì thôi, lên trấn mua hai ba con cũng chẳng khác gì mấy, chứ mấy con gà nhỏ ăn bao nhiêu cho đủ? Một con vài lạng thịt.
Đến mười mấy hai mươi con cũng chẳng bõ dính răng!
Nếu nuôi tới đầu xuân, cũng chừng một cân, nuôi thêm nữa hai cân là thể mang chợ bán, đó đều là tiền cả.
Cha Quý cũng chuyện sang năm ba mua xe, chiếc xe đó đến hai ngàn tệ. Không chịu tằn tiện một chút, tiền mà mua đây?
Quý Kiến Quân trừ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Cha, con hiểu ạ. Sang năm con nhất định sẽ ăn phát đạt hơn nữa."
Cha Quý vẫn hài lòng về đứa con thứ ba , ông gật đầu thêm gì nữa, chỉ dặn dò: "Ngày mai bế thằng Nhân Nhân sang cho cha xem một chút."
Quý Vân Vân về đến nhà, nghĩ nghĩ , vẫn cứ thấy tức tối.
Rõ ràng gia đình tư khá giả, về nhà phát hiện gia đình ba lẽ còn sung túc hơn? Gia đình tư chính là niềm kiêu hãnh của cô , khi chuyện với bạn bè thì vô cùng nở mày nở mặt. Anh tư và chị dâu tư đều là giáo viên ở thành phố Giang Thủy, công ăn lương nhà nước, thôi thấy bao nhiêu ngưỡng mộ ?
Đâu thể nào giống cả và hai, cô chẳng buồn nhắc tới. Toàn là quanh năm ruộng, thật là mất mặt! Trước cũng thể về ba đôi chút, nhưng bây giờ ba thương, về với đồng ruộng, cũng chẳng còn gì mà khoe khoang.
cô ngờ , ba nông mà cũng thể phất lên ?
Những trái cây núi quả thật lớn lên , tuy rằng hiện tại lá cây nhiều, nhưng vẫn thể những cây ăn quả đó ẩn chứa sức sống căng tràn bên trong.
Nhìn cái kiểu , sang năm chắc chắn sẽ trái xum xuê. Đến lúc đó nếu thành công, lẽ sẽ bán ít tiền. Hơn nữa, còn nuôi ít gà, mười mấy con dê, trông cũng tệ chút nào, đây vẫn là một trong những nhà đầu của thôn đó. Mẹ Quý : "Nếu rảnh rỗi việc gì thì con sân cho gà ăn ."
Tuy rằng núi nuôi gà, nhưng ở sân nhà, Mẹ Quý cũng nuôi bảy tám con, đều là gà choai nhỏ.
Quý Vân Vân hiện tại cha đều thiên vị Tô Đan Hồng, cô bĩu môi gì, liền nhận lấy đoạn lá cải Mẹ Quý đưa cho, cho gà ăn.
Quay , cô liền thấy Mẹ Quý đang xào mỗi đĩa rau xanh, với một quả trứng gà, chẳng còn món gì khác. Cô liền lập tức hỏi: "Mẹ, con chỉ ăn chút thôi ? Thịt ? Hơn nữa chỉ từng , phần của cha ?"
"Lát nữa ba con sẽ mang cơm qua cho cha con ở bên ." Mẹ Quý đáp.
Quý Vân Vân cắn răng : "Mẹ, đây là ý gì? Có chị cố tình mang thịt qua đúng ? Năm ngoái lúc con về nhà, chị mang qua ít thịt thà gì mà, hơn nữa con còn thấy ở trong sân ít thịt khô gác bếp mà."
Thịt treo xà nhà, tuy rằng cách một đoạn xa, nhưng vẫn ngửi thấy mùi thơm lừng.
Vậy mà chị mang tới đây. Chị vẫn tự nhận hiếu thảo ?
Mẹ Quý nhíu mày: "Đó là thịt chị dâu ba con tự tay ướp đấy, còn ướp xong xuôi ."
"Cái gì mà xong! Con thấy cũng tươm tất mà, ? Chị chính là mang qua đây, cố tình chọc tức chúng !" Quý Vân Vân cắn răng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-75-va-mat-quy-van-van.html.]
Vào lúc năm ngoái, mỗi ngày Tô Đan Hồng đều mang thịt qua, năm nay mang qua? Cô thừa chị chỉ giỏi bộ tịch hiếu thảo mà thôi.
Mẹ Quý giả vờ véo tai cô nàng, : "Con rảnh rỗi việc gì thì về phòng mà chờ . Muốn ăn thì ăn, ăn thì thôi! Nấu đồ ăn ngon cho con thì chẳng con khen một lời, ăn xong cũng chẳng trả tiền."
"Con cũng thèm lạ gì , ai thèm cái đồ của chị chứ!" Quý Vân Vân lập tức kêu lên.
Cô dứt lời, thì thấy Tô Đan Hồng đẩy cửa bước , tay xách theo một miếng thịt ba chỉ chừng hai cân.
Tô Đan Hồng liếc Quý Vân Vân một cái, cô về phía Quý mà : “Mẹ, đây là thịt lúc sáng Kiến Quân mua về nhà, con vẫn luôn để trong tủ lạnh. Con nghĩ bên chắc , nên con mang qua đây biếu . Mẹ đừng dè xẻn mà dám ăn nhé. Chuyện của cha ở bên cần lo lắng.”
Mẹ Quý cũng phần ngượng ngùng, bà vội vàng : “Đan Hồng, con mang về , bên cần , con bé con đừng để bụng nó.”
Nếu lúc Đan Hồng lời con gái bà thì là thể. Quả là vả mặt một cách nhanh chóng. Con gái bà mới xong, bà còn kịp dạy dỗ, Đan Hồng liền mang theo thịt tới.
“Trong nhà con vẫn còn, nếu chỉ em chồng thì con thật sự mang qua, tuy nhiên đây là con hiếu kính với .” Tô Đan Hồng , một chút thể diện cũng cho Quý Vân Vân, trực tiếp thẳng.
“Ai thèm đồ nhà chị!”
Quý Vân Vân vốn chút ngượng ngùng, nhưng tới lời cô lập tức liền bực dọc. “Con câm miệng cho !” Mẹ Quý tức giận , đứa con gái càng ngày càng kỳ cục. Tô Đan Hồng cũng để ý tới cô , cô cũng khuyên giải, đưa thịt cho Quý xong liền về nhà .
Đợi khỏi, Quý âm thầm về phía con gái bà. Quý Vân Vân nghênh cổ cãi : “Nhìn con như gì? Ai chị tâm tư quỷ quái gì , còn dám ngoài cửa rình mò trộm khác chuyện…”
“Mang thịt sang đây để lén chuyện ?” Mẹ Quý lạnh: “Ăn cơm . Ăn cơm xong thì qua chỗ chị dâu ba xin cho , bằng thức ăn chị dâu ba con mang sang thì con đừng hòng động đũa. Còn nữa, đồ ăn cũng là bên chỗ chị dâu ba con đưa qua đấy.”
Quý Vân Vân tức giận vô cùng, cô trực tiếp ném chiếc đũa lên bàn “bang” một tiếng: “Con ăn cũng chứ gì! Cái nhà còn chỗ cho con nữa ? Tô Đan Hồng gì cũng , còn chúng thì cái gì cũng , đúng ?” Nói xong cô liền chạy về phòng.
Mẹ Quý cảm thấy đầu càng ngày càng đau.
Nuông chiều quá , thật sự là nuông chiều quá . Vốn tưởng rằng là đứa con gái lớn, chiều chuộng một chút cũng , nhưng nghĩ tới kết quả thế nhưng chiều cái tính tình như thế .
Tuy rằng tức giận, nhưng Quý vẫn để cơm cho con gái. Tuy nhiên, bà mặc kệ cô , ăn thì , ăn thì cứ chịu đói. Mẹ Quý ăn cơm xong, liền bắt đầu ướp dưa chua, ướp xong một vò lớn bà mang sang nhà các con.
“Mẹ, đến ạ, dùng cơm ?” Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng đang ăn cơm, thấy bà tới vội vàng hỏi thăm.
“Dùng cơm xong mới qua, mang dưa chua muối cho hai đứa đây .” Mẹ Quý .
“Cảm ơn .” Tô Đan Hồng , nhưng cô vẫn bà đây bàn cơm. Cô múc cho bà một chén canh xương hầm, : “Mẹ, uống chén canh nóng cho ấm .” “Được.” Mẹ Quý , chần chừ : “Đan Hồng , con bé Vân Vân nhà …”
Nhìn thấy bộ dáng hiếu thảo của Tô Đan Hồng, bà nhớ tới đứa con gái bớt lo ở nhà, liền lời, Quý trong lòng ngượng ngùng khôn xiết.